|
DỊCH
THƠ:
ĐEM RẰM
THÁNG TÁM
VIẾT
TẶNG QUAN CÔNG TÀO HỌ TRƯƠNG1
Ngân hà mất,
mây trời cuốn sạch,
Gió trên cao, sáng bạch
sóng trăng.
Nước im,
cát lặng, bóng yên,
Cùng nâng chén rượu, ông nên
cất lời.
Tiếng ca ông nghe
chua lại đắng,
Khi nghe xong, khó
chặn lệ trào.
Động Đ́nh2 rộng,
Cửu Nghi3 cao,
Giao long4 lặn ngụp,
bào hao5 vượn chồn.6
Chín phần chết
mới ḥng đến gặp,
Kẻ ẩn
ḿnh như rắp trốn đời.
Giường: ngại rắn,
món: ngại xơi,
Sặc mùi ẩm thấp, tanh
hôi rùng ḿnh.
Tối hôm
trước th́nh th́nh tiếng trống,
Vua đăng
quang, trọng dụng Cao Quỳ.7
Xá thư8
cấp tốc gửi đi,
Mấy tên tử tội đến
kỳ đặc ân.
Kẻ lưu
đày thành dân lương thiện,
Xoá vết
nhơ, triều chính sáng trong.
Châu nêu9, nha xoá10
tên ông
Rồi điều ông thẳng
đến vùng Kinh man11
Tư pháp quan yếu
lời, bé miệng,
Nhận đ̣n
roi, đành chuyện trần đời !
Bọn ta toàn đến núi
đồi,
Đường về kinh khuyết
xa vời khó mong…
Ông ca xong, tới
phần tôi nhé,
Lời ca tôi chắc
sẽ khác ông.
Cả năm có một đêm
trong,
Đời ta do mệnh, chẳng
mong ở người.
Có rượu
chẳng uống cho rồi12 !
Thái Trọng Lai 太重来 dịch
Đà
Nẵng, Việt Nam,
Cuối Năm 2010
|