Thời gian thắm thoát trôi qua,
hai tuần ở đất Mỹ đă lướt
qua, ngày mai tôi lại lên đường trở lại
Nha Trang. Trong hai tuần hết 10 ngày lo chuyện thuê
apartment cho hai đứa con, mua sắm đồ đạc,
ổn định chỗ ở; học hành và sinh họat.
May sao vốn liếng tiếng Anh của tôi tạm
đủ ứng phó để mọi việc diễn
ra thuận lợi.
Trong mấy ngày nay tôi mới thấm
thía việc không có xe hơi để di chuyển ở
đất Mỹ. Đi chợ hoặc mua sắm phải
đi bộ, rồi chuyển qua xe bus, xe Bart ( một loại tàu điện chuyên chạy
cho vùng vịnh San Francisco), rồi xe taxi cab. Nhiều
khi tôi chợt mĩm cười chua chát v́ ở Việt
Nam đi đến tỉnh thành nào tôi đều có xe
đưa đón hoặc vẫy tay là có xe taxi trờ
đến…Nhưng điều này cũng khiến tôi cảm
phục những người di dân đến Mỹ mấy
mươi năm trước: không biết tiếng,
không biết đường, không việc làm, không nhà cửa,
không xe cộ… khó khăn trăm bề! Họ
được cuộc sống ổn định thành
công ngày nay thật đáng tự hào.
Rồi công việc cũng ổn,
ngày mai yên tâm về Việt Nam, nơi đó bao việc
bề bộn đang chờ đợi. Điều
khiến tôi vui là tranh thủ được hai weekends
chạy đi Las Vegas và Los Angeles để chiêm ngưỡng
mùa thu. Cũng kịp ngắm “ em gái tuổi hồng ” ở L.A. mặc
dù độ tuổi của em chưa chín mùi, kịp gặp
anh Quốc Trung và hai bạn Kỳ Xương và Chí
Phát, cũng kịp tṛ chuyện qua điện thoại
với một số bạn học và anh chị Khải
Minh.
Tiện đây, tôi cũng xin nhắn
lời cảm ơn tác giả Thụy Anh với ḍng
chữ “welcome” gia đ́nh tôi đến thăm
Hoa Kỳ trong bài viết đă đăng tải trên
web nhà.
Tạm biệt mùa thu Cali! Tạm biệt em gái tuổi
hồng! Tạm biệt Hợp
Chủng Quốc Hoa Kỳ!
Hẹn gặp lại một ngày gần đây.
Vương Vĩnh Hiệp 王永协
Bắc California, Hợp Chủng
Quốc, 06 October 2009
|