聚散浮生 TỤ TÁN PHÙ SINH

婉冰

 

 

 

 

 

 

 

( Có phần chuyển ngữ phía dưới )

 

 

 

這是個讓人們恐懼的世界,每天感染新冠肺炎疫症的數字,成了大家共同的焦點,竟操縱日常生活喜憂,不知何時「明天會更好」成了暫緩我忐忑心境的良藥。


昔年常常活在織夢裡,羡慕古代詩人墨客,喜淡泊名利人生,愛與山水結緣;謝绝世俗的煩瑣和紛擾,寧清茶素餐。日夕遨遊於大自然中。我竟仿若傻子般,痴人作夢 ,立志將來定要訪遍中國的名山秀水。


自二零一九年新冠肺炎橫行至今,墨爾本已經前後歷經五次封城,停頓所有正常生活與社團活動,和一般不需要的商業經營。車道上人跡稀疏,靜寂長街僅兩旁不懂愁煩楓樹;仍隨風舞動尚餘枝葉外,似是黑夜裡的幽靈搖擺,配合其餘花草呻吟交響之音,叫得像恐怖片的世界。偶然的車輪聲特別誇張,把我沉睡已久的回憶醒................。
 


猶記退休後終於能結束繁雜工作,數十年用勞力賺取一套老舊平房,一輛小轎車,抑感到自豪和滿足。回想磨盡青春的成果,也無怨無悔。孩子學成立業,終能立足於社會;當年我倆忙於謀生討活,未能抽空教導和照顧孩子,尚幸沒誤進岐途,皆循正途邁進,感恩和足慰平生了。


自我思量,讓有限人生能輕輕鬆鬆,却偏偏遇上這世紀大災難。在彷彿被圈禁環境裡,欲探視孫兒也被禁制,成了往來兩難。欲像以前寄情於文章,藉作品字裡行間,可抒發抑結的情懷。但文思若忽然乾涸,再難覓泉源;又好像慘逢萬年冰封,敲尋不出點點靈感。


想放棄總是不捨,使無端加添惆悵。要重新操曲,讓厠身故事內才子佳人的情意綿綿中,幻想暮境再重返少女戀愛織夢期,自我陶醉一番。奈何當試展喉嚨拉腔時,頓感氣短歌長了。莫提效法古代文人,遍遊名山古蹟,怕已感力不從心,舉步艱難;可笑是連出門時,也佩備全副戎裝。

 
謹遵先父教誨,常抱待人以誠,寧人負我。但我畢竟是凡人,或因年老氣盛,胸襟變狹窄了,間或也會忍受不下,且素性較爽直,常因坦言惹禍,而錯失好友知音。總之、彼此相處是門深奧的學問,相信窮這一生只略領會皮毛吧!


很久很久以前,計劃晚年遠離城市,遁隱山野,免卻是非紛擾,避開俗世的煩惱,瀟瀟洒洒與大自然為伍,是說易行難也。對遙隔的兒女,臨晚境的我,繫念更繁密。
 

得新科技所賜,整日低頭玩手機,疏遠不了和好友們聯絡。因雙親辭世後,對親人更珍惜。尤其今年三月底、我幸運地從手術台醒轉,對塵世加倍留戀;一切一切都猶若被千絲萬縷,緊緊地綑綁着。過往如詩若夢的所謂志趣,儘讓隨流水消逝了。


封城時期孤寂的生活,讓漸漸陷入迷糊懶散,把心境催進冬眠中,終日思考在「聚」與「散 」兩個世界裏,徘徊不安,人也無情無緒的消瘦。困擾頗長的庸人自擾,終於解開愁結釋放心懷;日趨平復地重新敲打電腦鍵盤,寄情方塊文章裡。明白在這災禍頻繁的人生,除瀟洒面對外,也沒他法了。千萬別像我自尋煩惱,日夕浪費寶貴時光,請謹記那句老話「一寸光陰一寸金」。朋友呀!千金萬銀也绝難挽回逝去的歲月了。


 

 

 


 

婉冰

二零二一年七月 二十二澳大利亞,墨爾本Melbourne封城期


 

 

 

 


 

 

 

 

 

TỤ TÁN PHÙ SINH

 

婉冰 Uyển Băng

 

 

Cái thế giới khiến người ta khiếp sợ này, mỗi ngày với số ca bị lây nhiễm virus SARS-CoV-2 đă trở thành tâm điểm chung của tất cả mọi người. Nó thao túng cả những buồn vui của cuộc sống thường ngày. Không biết từ khi nào mà bản nhạc "明天會更好 Ngày Mai Sẽ Tươi Đẹp Hơn” đă trở thành một liều thuốc tốt giảm đi nỗi bồn chồn không yên của tôi.

Thuở trước, tôi thường sống trong mộng tưởng, ngưỡng mộ những tao nhân mặc khách thời xưa, yêu cuộc sống không màng danh lợi, thích kết giao với núi non sông nước, lánh xa những rườm rà, phiền toái của trần tục, bằng ḷng với cơm đạm trà thanh, đêm ngày ngao du vui thú với thiên nhiên. Tôi như một kẻ khờ khạo, mơ mơ màng màng quyết chí sẽ đi thăm hết thảy những núi xinh, sông đẹp nổi tiếng khắp Trung Hoa.

Kể từ khi đợt COVID bùng phát vào năm 2019, thành phố Melbourne (Úc Châu) đă trải qua năm lần phong tỏa; mọi sinh hoạt b́nh thường cùng các hoạt động cộng đồng và các hoạt động kinh doanh không cần thiết đều bị đ́nh chỉ . Đường xá thời thưa thớt người qua kẻ lại.  Những con phố chạy dài thời im vắng; những cây phong chẳng hề biết buồn phiền ở hai bên lề đường với những cành lá c̣n sót lại vẫn múa may theo gió. Chúng như những bóng ma đong đưa trong đêm tối pha lẫn với những âm thanh giao hưởng rên rỉ của hoa, cỏ nghe giống như một thế giới phim kinh dị. Thỉnh thoảng tiếng bánh xe va xát vang to lên, đánh thức cơn hồi ức trong giấc ngủ đă lâu của tôi...

Nhớ lại sau khi nghỉ hưu, chấm dứt những công việc tạp tẻ, sau mấy mươi năm lao lực kiếm được một ngôi nhà trệt cũ kỷ và một chiếc xe hơi, tôi cảm thấy tự hào và hài ḷng. Nh́n lại thành quả của một thời tuổi trẻ, tôi chẳng hề oán phiền chi. Con cái sau thời gian đi học cũng đă thành đạt, vững chân trong xă hội. Hồi đó vợ chồng chúng tôi bận rộn với công việc kiếm sống nên không thể dành nhiều thời gian để dạy dỗ và chăm sóc chúng. May thay, chúng đă không sa ngă lầm đường mà đi đúng phương đúng hướng, nên chúng tôi cảm thấy được cảm ơn và an ủi.

Tự ḿnh suy nghĩ đánh giá, chỉ mong một cuộc sống dễ dàng trong một đời người có hạn, nào ngờ lại găp một đại thảm họa của thế kỷ. Trong một môi trường giống như bị khoanh cấm, đi thăm cháu cũng bị ngăn chặn, việc đi lại trở thành một vấn đề nan giải. C̣n nếu muốn gởi gắm cảm xúc qua văn chương như trước, ḿnh có thể dùng chữ nghĩa, câu văn qua những bài viết đê bộc lộ, bày tỏ nỗi niềm trong ḷng. Song, đột nhiên mạch văn sao như khô cạn, rất khó t́m ra nguồn chảy, giống như bị đóng băng bi thảm cả hàng ngh́n năm, không thể t́m thấy nguồn cảm hứng nào đâu.

Muốn từ bỏ cũng không đành, để rồi chẳng có lư do ǵ lại thêm sầu muộn. Thôi cần trở lại vận dụng chút âm nhạc để len vào những t́nh ư của những câu chuyện tài tử giai nhân, để được đang tuổi về chiều hoang tưởng trở lại thời thiếu nữ dệt mộng yêu đương hầu tự ḿnh say đắm. Tuy nhiên, khi cố rướn ngực vươn cổ, tôi lại cảm thấy hụt hơi và bài hát lại dài lê thê làm sao. Đừng nói chi đến bắt chước các nhà văn thời xa xưa, đi khắp chốn danh sơn cổ tích, e rằng ḿnh đă cảm nhận lực bất ṭng tâm, cất bước gian nan, lại thật nực cười chỉ mới khi ra cửa đă phải "áo mũ khăn trùm" đầy ḿnh.

Theo lời chỉ dạy của người cha mà nay đă rời khỏi cơi đời này, tôi luôn đối xử với người khác chân thành, chấp nhận sự thiệt tḥi về ḿnh. Dẫu sao tôi vẫn là người phàm tục, hoặc v́ tuổi già mà tính khí c̣n cao, ḷng dạ hẹp ḥi, đôi khi không nhịn nổi, lại thêm tính t́nh thoáng trực, ăn nói thẳng thắn thỉnh thoảng làm mất ḷng bè bạn thân tốt. Tóm lại, sự tiếp xúc đối xử với nhau là một lĩnh vực kiến ​​thức rất uyên thâm, một đời người chỉ có thể thông hiểu được ti tí mà thôi!

Từ lâu lắm rồi, dự định về già ḿnh sẽ lánh xa phố thị, ẩn cư nơi sơn dă, tránh thị phi rắc rối, né thế tục phiền trắc để thanh thản tự tại cùng thiên nhiên, song, nói th́ dễ nhưng làm th́ khó. Đối với con cái ở xa, lâm cảnh về chiều như ḿnh, tâm tư lo nhớ càng thêm tràn đầy.

Nhờ công nghệ mới, cả ngày tôi khom đầu nghịch với điện thoại để liên lạc những bạn bè mà ḿnh không thể xa cách. Sau khi cha mẹ qua đời, ḿnh càng trân quí những người thân hơn. Nhất là cuối tháng 3 năm nay, tôi may mắn tỉnh dậy được sau ca phẩu thuật, ḷng càng luyến tiếc thế gian. Mọi thứ dường như đều bị ràng buộc chặt chẽ lấy nhau. Những cái gọi là hoài băo mộng mơ thuở trước đều trôi tan theo ḍng nước.

Cuộc sống cô quạnh trong thời gian phong tỏa đă dần dà ch́m trong sự uể oải mơ hồ, đẩy đưa tâm dạ tôi vào trạng thái "ngủ đông" (hibernation), suốt ngày chỉ nghĩ đến hai thế giới “đoàn tụ” và “ly tán” mà bồi hồi không yên. Thân xác cũng vô t́nh gầy guộc mất đi. Những con người tầm thường gặp rắc rối bấy lâu nay cuối cùng cũng giải quyết được phiền muộn, mỡ cơi ḷng ra, ngày ngày gơ lại bàn phím máy điện toán, gửi gắm t́nh cảm vào vườn văn chương. Hiểu được rằng trong cuộc sống thường xuyên gặp tai ương này, không c̣n cách nào khác hơn là hăy thanh thản đối diện với nó. Đừng như tôi, ngày đêm lăng phí thời gian quư báu, xin hăy nhớ câu nói cũ xưa “một tấc thời gian một tấc vàng”. Này bạn ạ, ngh́n vàng vạn bạc cũng sẽ chẳng bao giờ mua kéo lại được những tháng ngày đă qua đâu nhé!

 

 

 

 

 

Hàn Quốc Trung 韓國忠 chuyển ngữ

月 二十二日於美國,加利福尼亞州,洛杉磯

 

 

 

 

 

 

 

 

 
 

 

 

 

 

 

***  投稿 郵請寄 ***

Bài vở & h́nh ảnh xin gởi về Ban Phụ Trách KHAIMINH.ORG

 

VanNgheGiaiTri@KhaiMinh.org

 

 

 

 

 

啓明网站  |  Copyright © 2004 - Present  KHAIMINH.ORG  |  Website Disclaimer