|
Mùa thu đến, mang theo chút gió mát lạnh,
chút nắng vàng rực rỡ, và cả những cơn
mưa đêm bất chợt làm cho phố biển mang
trong mình một nét đẹp và thơ mộng đến
kì lạ. Lúc chiều ngồi ngắm hoàng hôn trên
biển, một màu hồng tím đượm buồn
bao quanh cả khoảng không gian rộng lớn, bao la…
Đó là màu của hoàng hôn; màu của sự buồn nhớ
trong không gian vắng lặng của ngày tàn; màu của
buổi chiều tà nơi phố biển tấp nập;
màu của sự chuyển giao giữa ngày và đêm, giữa
trời và biển khi màn đêm bắt đầu buông
xuống.
Ngẫm nghĩ
một chút về tương lai mình, về những gì
đã xảy ra với mình trong thời gian qua… Cuộc
đời đưa đẩy rồi sẽ cho ta những
bài học quý báu; gian truân thử thách rồi sẽ nuôi
dưỡng ta khôn lớn. Xuân qua hạ về mang
lại cho lòng người cảm giác thỏai mái; thu
qua đông tới mang lại cho lòng người những
nỗi nhớ thương, cô đơn, lạnh lẽo…
Tất cả như những quy luật mà chẳng thể
nào thay đổi được. Đó là những quy luật của
cuộc sống, của vũ trụ, thiên nhiên. Còn nhớ
những mùa thu trước cứ đến rồi lại
đi một cách âm thầm, lặng lẽ để
nhường chỗ lại cho những ngày đông lạnh
lẽo, nhưng với tôi, mùa thu này lại khác. Mùa thu này dường như
đã đánh dấu một bước ngoặc trong
cuộc đời mình, để lại cho tôi nhiều
suy nghĩ và cả nhiều những kỉ niệm khó
quên…
Mùa thu lúc nào cũng mang một nét
đẹp kì diệu nhưng thu cũng luôn mang đến
cho mỗi người một nét buồn và thu luôn gợi
cho lòng người nhiều cảm xúc khó tả. Nhiều
lúc tự hỏi lòng mình có phải thu là thời điểm
để lòng người xao xuyến, để lòng
người thổn thức chăng?
Mùa thu trong thi ca
thường đi đôi với những cảnh vật
trong mát trong một không gian yên tĩnh và thanh bình, những
cuộc chia ly đầy nước mắt, và cả
những nỗi buồn tha thiết… Ánh trăng thu sáng
và trong trẻo, tinh khiết cũng đã lắm lúc làm
người cảm thấy bâng khuâng, xao lòng. Nắng
mùa thu tuy không ấm áp như mùa xuân, không oi bức
như mùa hè nhưng lại mang cho mình một màu vàng rực
rỡ… Nhưng rồi, tự hỏi lòng mình giữa
dòng đời bon chen tấp nập này có mấy ai chợt
cảm nhận được cái đẹp của
mùa thu trong một phút giây ngắn ngủi nào đó?
Cuộc sống
là vậy, cứ buộc ta phải tuân theo nó, tuân theo
những quy luật mà không gian và thời gian đã
đặt sẵn ra, rồi cả vũ trụ bao la,
thiên nhiên kì ảo kia tất cả cũng phải tuân
theo nó.
Đôi lúc cứ
cảm thấy cuộc sống xung quanh mình, ai ai cũng
tất bật đi tìm cách giải thóat cho lá bài của
số phận nghiệt ngã nhưng rồi có không ít
người lại lâm vào cảnh bế tắc, tuyệt
vọng… Để rồi những giọt nước
mắt lại rơi, khóc cho những giây phút lầm lỡ
đã qua, khóc cho chính sự ngu ngốc của mình…
Đôi lúc muốn
thóat khỏi cuộc sống thực tại để
tìm cho mình một chốn bình yên, thanh thản nhưng
đi tìm mãi, tìm hoài vẫn không thấy. Chỉ thấy
mình mệt mỏi theo thời gian, chỉ thấy mình
như một con thiêu thân đâm đầu vào vòng xóay
cuộc đời mà không biết dòng đời rồi
sẽ xô đẩy ta về đâu…
|