THANH MINH NHỚ BẠN

 

 

 

 

 

Hôm nay là tiết Thanh Minh, nhiều gia đình chuẩn bị nhang đèn hoa quả đi tảo mộ.  Sài Gòn sáng nay bất chợt đổ cơn mưa khi đang giữa muà khô hạn.  Lòng tôi bổng buâng khuâng lại nhớ về Khải Minh, nhớ về một người bạn học năm nào.

 

Ngày ấy, cái tuổi còn đang học năm cuối bậc tiểu học, cái tuổi còn trẻ con chẳng có cái nỗi buồn, nỗi vui nào sâu sắc cả.  Vậy mà… với bạn ấy, từ khuôn mặt, kiểu tóc, nụ cười thì tôi lại không bao giờ quên.  Đôi khi tự hỏi mình tại sao, nhưng chẳng bao giờ tự mình có thể trả lời rõ ràng được.  Tôi thầm tiếc, số mà năm đó anh bạn cùng học ở Khải Minh chịu vào Nha Trang tiếp tục học, thì tôi cũng chẳng bao giờ nghỉ học nữa chừng.  Ở trọ một mình thì buồn, ở nhà bà con thì tù túng, nên tôi cũng bỏ về quê luôn.  Sau này quay lại thì đã trễ.  Rồi sau đó, hễ có dịp về NhaTrang tôi cũng đều ghé lại, ngồi ở cái quán chè đối diện cổng trường đôi phút, nhưng lúc về thì lòng càng thấy nặng trìu triũ.

 

Từ khi kết nối mạng Internet, chữ đầu tiên tôi gõ là hai chữ KHAIMINH NHATRANG.  Tôi gõ thì chỉ gõ theo cái vô thức thúc đẩy, theo cảm tính nhơ nhớ mơ hồ vậy thôi, chứ trong lòng chẳng có mảy may hy vọng nào có thể gặp laị bạn ngày xưa.  Mấy tháng đầu chẳng tìm thấy gì, nhưng lâu lâu cứ lập đi lập lại, rồi một hôm, tôi reo lên mừng rỡ:  Ôi, nó đây rồí!  Vừa vui sướng vừa hồi hộp mở từng trang xem.  Những hình ảnh quen quen cứ lần lần hiện ra, chỉ tiếc người mà tôi muốn tìm xem nhất lại không thấy.  Ảnh hình nàng lúc còn đi học thì có, nhưng hiện tại thì không…  Và mãi mãi… bạn ấy mãi mãi đã ra đi khi tuổi đời còn trẻ.  Tôi bàng hoàng, thẫn thờ khi biết được tin buồn này.  Tôi cố kìm nén xúc động, nhưng sao đôi mắt tôi vẫn cứ ươn ướt…

 

Bạn ơi, hôm nay tôi xin được nói với bạn một câu là trong lòng tôi luôn luôn nhớ bạn…

 

 

Trương Đạt Dân  張達民

Sài Gòn, Việt Nam, 04.04.2008

 

 

 

 

 

ĐỌC “THANH MINH NHỚ BẠN” CẢM TÁC (I)

 

 

(1)

Người đi nào biết tôi buồn,

 Người còn ở lại đau lòng xót xa.

 Thanh Minh ứa lệ trời mưa,

 Xin người nhận thấy tôi đây nhớ người .

 

Tạ Hụê Hạnh  谢惠杏

Houston Texas, U.S.A., April, 2008

 

*

 

(2)

Trở về với mái trường xưa,

Tìm cô bạn học sớm trưa cùng đường.

Lật từng trang web thân thương,

Tên ai còn đó, người đương thiên đàng.

Được tin lòng lắm bàng hoàng,

Nhớ người bạn cũ lệ tràn mắt cay.

 

Vương Tuy Thâm  王绥深

California, U.S.A., April 2008

 

*

 

(3)

Thanh Minh bổng nhớ người xưa,

Giờ đây thiên cổ, lệ mưa chảy ròng.

Lâm râm khấn vái trống không,

Người xưa trên ấy biết lòng này đây.

 

Phan Tiên Sinh  潘正書先生

California, U.S.A., April 2008

 

*

 

(4)

Đôi khi tự hỏi tại sao?

Bóng hình cử chỉ nụ cười khó quên.

Thanh Minh tảo mộ nhớ tên,

Nguyện người siêu thoát sớm lên thiên đàng.

 

*

 

Diệp Năng Thắng葉能胜

California, U.S.A., 04/2008

 

*

 

(5)

Thời gian nước chảy xuôi dòng,

Khải Minh dấu ái ghi lòng tuổi hoa.

Dẫu bao ngày tháng mãi xa,

Nha Trang một thuở chẳng nhoà trong ta.

 

Sài Gòn trời bổng đổ mưa,

Phần ba thế kỷ ngoảnh vưà vụt trôi,

Dáng xưa bạn cũ nhớ đời,

Web nhà tìm gặp… sao người thiên thu…

 

Tuyết Sơn Tùng  雪山松

California, U.S.A., 04/2008

 

*

 

(6)

Thanh Minh vài hạt mưa tuôn,

Nhớ người bạn cũ lòng buồn xót xa.

Dáng đi lời nói ngọc ngà,

Một thời mơ mộng chẳng nhòa trong tôi.

Nha trang niềm nhớ không nguôi,

Dấu xưa còn đó nhưng người nơi đâu?

 

*

 

Réo rắc mưa rơi đọng nỗi buồn,

Thanh Minh tảo mộ nhớ người thương.

Thâm tình bạn cũ nơi xa vắng,

Vài nén nhang trầm toả khói hương…

 

Trần Hưng 陈兴

California, U.S.A., 04/2008

 

*

 

 

 

 

ĐỌC “THANH MINH NHỚ BẠN” CẢM TÁC (II)

 

 

 

Hi quý già!

 

Tối nay đọc mớ email với một loạt bài viết về chủ đề “Thanh Minh Nhớ Bạn” làm mình thật bùi ngùi…  Một chủ đề, một ý tưởng rất đáng được trân trọng, buộc mình phải cầm bút viết vài dòng tâm sự cùng các bạn hiện còn và đã khuất.

 

Đã hơn ba mươi năm trôi qua kể từ lúc bạn bè chia xa, dòng đời như một dòng lũ dữ cuồn cuộn cuốn trôi mãi.  Có những số phận cam chịu trong bão tố phong ba, trùng khơi dậy sóng.  Có những số phận chìm lặng trong ao tù nước đọng tối tăm…  bao lo toan, bon chen, giành giật… để sinh tồn, để hiện hữu trong cuộc đời khắc nghiệt này.  Trong đó có những bạn bè đã thiên thu vĩnh biệt mà mình chưa một lần thắp nén nhang, chưa một lần viếng mộ.  Xin cho mình ngàn lần thành khẩn trứơc vong linh nói lên lời tạ lỗi.  Xin cám ơn những tiếng nói của con tim cao hơn lý trí.  Dù biết rằng muộn màng còn hơn vắng lặng.

 

Xin gởi đến quí già và các bạn đã đi xa nhân tiết Thanh Minh:

 

 

Hư vô ta khẽ gọi tên,

Vọng về, lẵng lặng, bồng bềnh, xốn xang.

Lắng lòng ta thắp nén nhang,

Mong manh sợi khói, mênh mang đất trời

Về đâu xa lắc bạn ơi!

Hiu hiu gió núi, chơi vơi mây ngàn.

Lá xanh sớm vội lìa cành,

Nhớ người bằng hữu xuân xanh một thời.

 

 

Trần Khìn  陈修勤

Nha Trang, Việt Nam, 4/2008

 

 

 

 

 

 

***  投稿電子郵件請寄 ***

Bài vở & hình ảnh xin gởi về Ban Phụ Trách KHAIMINH.ORG

 

VanNgheGiaiTri@KhaiMinh.org

 

 

 

 

Copyright © 2004 - 2008 KHAIMINH.ORG  |  Website Disclaimer