MỘT TRANG NHẬT KƯ
Những
ngày đầu năm, thành phố Sài G̣n thật
thông thoáng. Xe cộ qua
lại trên đường thưa thớt, nhịp
sống hối hả thường ngày cũng chậm
lại… Sài G̣n xinh đẹp
hẳn lên, tươi tắn và đáng yêu làm sao ấy!
Chạy xe
quanh con đường dọc bờ sông,
nghe từng đợt gió mát phả vào người
thật là sảng khoái!
Nhưng rồi trong ḷng bổng thấy buâng
khuâng sao lạ. Dường
như những làn gió mát ấy vẫn thiêu thiếu
một cái ǵ đó! À,
th́ ra thiếu cái hơi mằn mặn của biển…
Kí ức
trong tôi lại hiện về những ngày tháng xa
xưa… Nhớ con
đường ven biển chạy qua băi cát trắng
phau phau mịn màng đầy nắng gió… Nhớ những lần dạo
biển một ḿnh, ḷng nhẹ nhàng thanh thản nghe
sóng vỗ tỉ tê… Nhớ
những chiều hoàng hôn, mặt trời đỏ rực
thật quyến rũ… Và những lần ḥa ḿnh trong
làn nước trong xanh, người bềnh bồng theo
từng cơn sóng…
Mười năm
bon chen vất vả ở thành phố, nơi mà một
thời đă từng là thủ phủ, và chưa lần về
thăm quê, cũng là mười năm xa biển. Yêu thành phố mà cũng
nhớ biển nhiều!
Anh xa
em
Trăng
cũng lẻ
Mặt
trời cũng lẻ
…
…
Gió
không phải là roi mà vách núi phải ṃn
Em
không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
…
…
( Thơ HT )
Trương Đạt
Dân 张达民
Sài G̣n, Việt Nam, 02.2009
|