NỖI BUỒN

 

KHI ĐẤNG SINH THÀNH KHÔNG C̉N BÊN TA

 

 

 

 

 

Trong cuộc đời cuả mọi chúng ta đều có được cái hạnh phúc thiêng liêng nhất:  Đó là “đấng sinh thành”, nhưng chúng ta có biết quư trọng và nâng niu cái hạnh phúc lớn lao ấy không?  Ca da có câu:


Công cha như núi Thái Sơn,
Nghiă mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Một ḷng thờ mẹ, kính cha,
Cho tṛn chữ hiếu mới là đạo con.

 

Câu ca dao ấy mọi người chúng ta hầu như ai ai cũng thuộc ḷng, nhưng chúng ta khó mà hiểu và biết được hết ư nghiă cuả nó… Trong cuộc sống cái ǵ cũng quư, cũng cao đẹp, nhưng cái quư nhất cuả mọi người là “đấng sinh thành”.   Cái ǵ chúng ta mất đi rồi sẽ t́m lại được, nhưng có một thứ khi chúng ta mất đi rồi th́ vĩnh viễn không bao giờ t́m lại được đó cũng là “đấng sinh thành”, Người  đă mang nặng đẻ đau và cưu mang chúng ta nên h́nh nên vóc.  Khi chúng ta c̣n bé th́ Người lo lắng cho chúng ta từng miếng ăn giấc ngủ lúc ốm đau bệnh hoạn, và dạy bảo chúng ta những điều hay lẽ phải.  Người chỉ mong sao con ḿnh nên vóc nên h́nh, trở thành người có ích chứ Người không trông mong chúng ta đền đáp bất cứ một điều ǵ. Công ơn bao la như trời cao bể rộng là vậy đó.  Song, mọi chúng ta ít suy nghĩ thấu đáo cho bất cứ một việc chi mà chỉ biết ṿi vĩnh và gian dối khi không bằng ḷng điều ǵ.  Cứ mỗi lần như vậy th́ chúng ta đă gián tiếp làm tổn thương trái tim Người.  Người nào có trách móc ǵ chúng ta đâu, mà c̣n lúc nào cũng khuyên răn chúng ta nên sống sao để trở thành người có ích, người hữu dụng cho cuộc sống.  Người luôn lo lắng theo dỏi từng bước đi cuả chúng ta. Người luôn bên ta những khi ta buồn để chia sẻ động viên ta. Những lúc chúng ta gặp khó khăn nhất th́ chỉ có “đấng sinh thành” là người bên ta d́u dắt ta từng bước đi mà thôi. Công ơn to lớn ấy không bao giờ chúng ta đền đáp nổi. Vậy mà khi chúng ta đủ lông đủ cánh th́ chỉ muốn bay đi để t́m một niềm hạnh phúc riêng cho bản thân ḿnh. Ngày tháng rồi sẽ qua đi thật nhanh.  Tới khi chúng ta nh́n lại th́ cảm thấy chưa làm được ǵ để đền đáp công ơn dưỡng dục sinh thành.   Khi chúng ta biết suy nghĩ và thấu hiểu những điều Người dạy bảo th́ đă muộn rồi.  Chúng ta chỉ biết lo bản thân ḿnh mà quên đi mất “đấng sinh thành” ngày đêm mong mỏi chúng ta hăy nghĩ về họ, hăy tụ họp quay quần bên nhau để sưởi ấm trái tim bé nhỏ cuả Người, và kể những buồn vui trong cuộc sống để Người được gặp mặt và được tṛ chuyện với những cô, cậu bé bỏng cuả Người.

 

* * *

Tiếp

 

Bây giờ tôi cảm nhận khi không c̣n ba đó là một điều mất mát rất to lớn mà tôi không bao giờ t́m lại được. Khi ba c̣n sống th́ tôi không hề biết quư trọng cái t́nh cảm thiêng liêng ấy.   Lúc đó tôi c̣n nhỏ, ham chơi suốt ngày.  Ba thương tôi  nhiều v́ tôi là con út.  Vă lại, gia đ́nh tôi chỉ có mỗi ḿnh tôi là gái trong nhà.   Không những ba thương tôi mà ba c̣n thương tất cả con cháu trong gia đ́nh nữa.  Ba má tôi hiền và tốt bụng lắm.  Những năm tháng tạm xem là đói nghèo th́ nhà tôi cũng có đủ cái ăn cái mặc do nhờ ba chịu khó cần cù.

 

Ba má tôi có nuôi người em họ để cho đi học.  Cứ mỗi tuần ba cho tiền th́ ba cho đồng đều mọi người, không phân biệt con hay cháu.  Có thứ ǵ ngon cũng mang về cho con.  Có điều, ba hay nóng tính khi làm việc.  Hễ ba bảo làm việc ǵ mà ai chậm chạp là ba “trị” ngay.   Giọng nói ba tôi lại khá lớn, đôi lúc làm tôi giựt ḿnh, hồn vía bay lên mây.  Tôi c̣n nhớ măi trận đ̣n lúc tôi khoảng chừng 11 hay 12 tuổi ǵ đó:  Lúc bấy giờ, tôi đang nằm xem ti vi.  Ba gọi bảo tôi làm việc ǵ không c̣n nhớ rơ.  V́ măi mê ti vi, tôi trả lời:  Đợi con chút!”   Thế là ba lấy ngay chỗi lông gà quất mạnh vào mông đau điếng người nhớ đời!

 

Ba tôi rất cần cù làm việc kiếm tiền về nuôi con . Có những ngày tôi nằm bệnh viện th́ má cũng ở trong bệnh viện lo cho tôi.  C̣n ba th́ lo chạy xe kiếm tiền.  Nhưng khi lớn lên th́ tôi lại không nghĩ tới ba má, mà chỉ nghĩ tới đi chơi với bạn bè. Rồi một hôm nọ, ba tôi bị tai biến mạch máu.   Những ngày tháng ba nằm trong bệnh viện tôi phải lo việc nhà cửa và nấu thức ăn mang vào bệnh viện cho ba.   C̣n má th́ ở trong đó chăm sóc cho ba.  Những ngày tháng đó tôi lại c̣n phải đeo đuổi chương tŕnh đại học...

 

Sáng đi học, trưa về chạy ra chợ mua ít đồ về nấu cơm mang vào bệnh viện.  Ba thấy tôi cực nên bảo:

 

-  Thôi con đừng nấu nướng ǵ ráo nữa, để ba má ăn cơm trong này được rồi.

 

Tôi không chịu.  Trong ṿng 2 năm, bệnh của ba tôi chuyển nặng dần .  Cuối cùng ba nằm liệt 8 tháng và cứ thế ra vào bệnh viện thường xuyên.  Má tôi lo lắng chăm sóc rồi cũng đuối sức và đâm ra ngă bệnh.  Mấy anh em phải thay phiên nhau chăm sóc ba.  Bắt đầu từ ấy tôi mới biết bổn phận làm con của ḿnh là thế nào.  Tôi không c̣n nghĩ tới đi chơi nữa mà hay ở nhà phụ Má chăm nom ba.

 

Tôi biết những tháng ngày ba bị bệnh,  ba tôi cũng buồn lắm v́ phải để con cái chăm sóc.  Ba tôi tuy bệnh nằm một chỗ, song, vẫn không hề than van hay trách móc vớ vẩn ǵ cả.  Có đau trong người cũng không nói ra sợ phiền hà gia đ́nh. Có lần có người mới vào cấp cứu mà họ “ra đi” thế là ba đuổi tôi ra ngoài v́ ba ngại tôi thấy sẽ sợ sệt. Rồi cái ngày ba tôi ra đi măi măi cũng đến.  Hôm đó ba tôi lại trở bệnh nặng nên phải mang đi cấp cứu.  Tính rằng chiều đến tôi và má sẽ vào thăm ba, th́ anh hai tôi bỗng chạy về, hoảng hốt thét lên:

 

-  Má ơi, ba chắc không qua khỏi rồi!

 

Tôi và má tức tốc phóng vào bệnh viện.  Khi đến nơi th́ thấy ba tôi đang khóc… Sau khi gặp được vợ và các con lần nữa,  th́ ba tôi từ từ nhắm mắt ra đi…

 

 Khi ba mất tôi ân hận lắm v́ nhớ lại những lần ḿnh đă không ở nhà chơi với ba má, cũng như những lời nói gian dối của ḿnh.   Tôi cũng nghe người ta bảo là nếu ăn chay được đến 100 ngày th́ ba sẽ siêu thoát dễ dàng. Thế là tôi bắt đầu ăn chay, chỉ cầu mong sao ba được thanh  thản ra đi.  Gia đ́nh tôi cũng tưởng là má tôi khó qua khỏi sau khi ba mất, nhưng nhờ anh em chúng tôi an ủi  nên má cũng khoẻ đến bây giờ.

 

Sau khi ba mất, hễ tôi đi ra đường mà thấy ai c̣n ba c̣n mẹ th́ tôi cảm thấy tủi thân và tự khóc thầm cho ḿnh.  Hễ gần tới tháng lễ Vu Lan th́ tôi buồn v́ đó là tháng báo hiếu cho đấng sinh thành.   Tôi giờ chỉ c̣n lại một ḿnh má, nên tôi rất trân trọng bóng h́nh c̣n lại. Tôi luôn chăm sóc và lo lắng cho má những lúc má bị bệnh để mong báo hiếu lại cho mẹ cha.

 

Từ ngày ba tôi mất, tôi không c̣n nghĩ đến đi chơi nữa, mà chỉ biết sau khi đi dạy, th́ lo về nhà với má để má đỡ buồn. Nhà tôi đơn chiếc, những anh chị th́ ở riêng cả.  Đă 10 năm rồi, Tết đến tôi toàn ở nhà không đi đâu đâu chơi hết.  Tôi chỉ muốn ở nhà với má v́ những ngày đó th́ má tôi rất cần có người bên cạnh.  Tuy bạn bè cũng có rủ rê đi chơi, nhưng tôi đều từ chối, chỉ muốn ở bên má mà thôi…

 

 

Thuỵ Anh  瑞瑛

Illinois, U.S.A., 10 March 2009

 

 

 

 

 

 

 

 

 

***  投稿電郵請寄 ***

Bài vở & h́nh ảnh xin gởi về Ban Phụ Trách KHAIMINH.ORG

 

VanNgheGiaiTri@KhaiMinh.org

 

 

 

 

 

啓明网站  |  Copyright © 2004 - 2009  KHAIMINH.ORG  |  Website Disclaimer