Xă hội hiện nay phải chăng con người
ít c̣n biết “liêm sỉ” là ǵ nữa? Xă hội ngày càng
hiện đại th́ tư duy của con người
cũng thay đổi nhưng dường như chiều
hướng thay đổi không phải là hướng
tích cực mà ngược lại là hướng tiêu cực
càng nhiều.
Ai cũng chỉ muốn khi có cơ hội là thẳng
tay vơ vét để bỏ túi riêng mà không hề ngần
ngại hay e dè. Ví dụ như những người có
tấm ḷng nhân ái, tấm ḷng hảo tâm muốn giúp
đỡ những mảnh đời bất hạnh
hay những người quá nghèo khổ để cứu
giúp họ qua cơn hoạn nạn “lá lành đùm lá
rách”, “thương người như thể
thương thân” th́ những của cải vật chất
ấy lại không đến tận tay người
nghèo được trọn vẹn. Nó bị hao hụt trên
đường vận chuyển, rồi khi đến
được tay những người nghèo ấy th́
chỉ c̣n lại một phần nhỏ nhoi. Nếu ai
cũng “biết” hai chữ “liêm - sỉ” th́ họ
đă không vơ vét bỏ túi riêng của ḿnh mà nghĩ
đến người nghèo đang cần sự giúp
đỡ ấy biết bao. Bởi vậy đứng
trước thực trạng xă hội ngày càng xuống
dốc về “lễ - nghĩa - liêm - sỉ” th́ người
dân chỉ biết than trời. Tuy thời đại
nào cũng có, nhưng thời đại hiện nay th́
càng ngày càng lún sâu vào cái hố do con người tự
đào để rồi không thể quay đầu trở
lại được nữa và cái hố đó cũng
chính là nấm mồ sẽ chôn vùi tâm tư trí óc của
con người mà không ǵ tẩy xoá được.
“Liêm - sỉ” là tính rất hay của loài người
v́ người mà không “liêm” th́ cái ǵ cũng tham cũng lấy,
không “sỉ” th́ việc ǵ cũng làm. Người mà
đến thế là người bỏ đi, không khác
ǵ giống vật. Nhất là những bậc đứng
chủ trương việc nhà, việc nước mà
vô “liêm - sỉ” th́ nhà phải suy bại, nước phải
nguy vong. Nghĩ cho kĩ th́ “sỉ” cần hơn
“liêm”. Người không liêm là việc bất nghĩa,
căn nguyên cũng ở vô sỉ mà ra.
Chính v́ vậy, người thầy là người xây dựng
h́nh tượng vun đắp tương lai cho đất
nước luôn tâm niệm làm sao vạch ra một
hướng đi cho mầm non. Những
thế hệ mầm non được giáo dục ở
nhà trường việc đầu tiên là phải biết
lễ nghĩa, phép tắc. Nhưng khi lớn lên th́ những
tư tưởng ấy không c̣n đọng lại
trong tâm trí nữa mà lại h́nh thành một khái niệm
khác -- là phải mưu cầu
danh lợi, chỉ nghĩ tới cái riêng mà quên đi
cái chung về những ǵ được dạy dỗ
và được học từ ghế nhà trường. Cũng như những ǵ
được học từ sách vở, từ các câu
ca dao - tục ngữ, danh ngôn của người
xưa để lại khuyên dạy con cháu ngàn đời
là phải “chí công vô tư, cần kiệm liêm chính” là
phải công tư phân minh rạch ṛi. Sống làm sao
để rạng ngời công danh vinh hiển về
sau. Bởi vậy mới có câu “Cha mẹ sanh con, trời
sanh tánh” nếu như tất cả mọi người
thấy được cái sai trái mà tránh xa th́ thế giới
này toàn là màu hồng tươi đẹp và hoà b́nh hết
rồi… Đâu có cảnh xâm chiếm giết hại lẫn
nhau chỉ v́ muốn làm “bá chủ”. Đây là hồi
chuông đáng báo động cho thế hệ trẻ
đừng lầm đường lỡ bước
nữa. Các bậc phụ huynh cũng phải có bổn
phận khuyên răn giáo dục con em ḿnh là phải nh́n
nhận được những điều hay lẽ
phải và nên dành thời gian cho gia đ́nh nhiều
hơn, đừng chỉ v́ mưu sinh mà quên đi bổn
phận làm cha làm mẹ của ḿnh. Họ lúc nào cũng
lao vào kiếm tiền như con thiêu thân và nghĩ “có tiền
mua tiên cũng được.” Cái phẩm chất cao quư nhất
của loài người là phẩm hạnh đạo
đức vô giá, “đồng tiền không phải là vạn
năng.” Một mặt nhà trường giáo dục các em
phải biết phép tắc, lễ nghĩa nhưng c̣n
phía gia đ́nh th́ không? Thử hỏi người là thần
tiên có phép nhiệm màu cũng không thể nào lay chuyển được tư tưởng
suy đồi như vậy? V́ thế ông cha ta có câu “gần
mục th́ đen, gần đèn th́ rạng.” Nhà trường
luôn dạy các em những điều hay lẽ phải,
“nhặt được của rơi, trả người
bị mất” , “uống nước nhớ nguồn”,
“ăn quả nhớ kẻ trồng cây”; “muốn con
hay chữ th́ kính lấy thầy” v,v… Đứng
trước thực tại của xă hội hiện
nay, vai tṛ của người thầy không c̣n được
coi trọng nữa v́ chính các bậc phụ huynh không
làm gương cho con cháu ḿnh, thiếu kính trên, nhường
dưới. Như vậy th́ họ đang trực tiếp
h́nh thành khái niệm không hay và lệch lạc vào đầu
óc non nớt của con em họ một lối sống,
cách nghĩ, thử hỏi có “liêm -sỉ” hay không? Muốn
người khác tôn trọng ḿnh th́ chính bản thân minh
phải tôn trọng ḿnh trước đă. Họ chỉ biết con họ
là nhất c̣n con người khác th́ không? Ḿnh quư con th́
người khác cũng quư con họ đâu thua kém ǵ.
Con người ai mà chẳng có cảm xúc, có ḷng tự
trọng phải không ạ? Người lớn tự
h́nh thành cho trẻ những hướng đi lệch
lạc th́ thử hỏi sau này tương của của
thế hệ trẻ sẽ thế nào? Chính v́ vậy
mà bọn trẻ thời nay kém hoặc không quan trọng
“lễ - nghĩa”. Đó
là căn bản nền móng để h́nh thành nhân cách,
một phẩm chất đạo đức của
con người. Đây là một cái nh́n ngán ngẫm cho
xă hội khi con người muốn vươn tới
một đích cao siêu tốt đẹp nào đó chỉ
là trên giấy tờ, h́nh thức, lư thuyết mà thôi. Thực
tế th́ không phải như vậy. Những bậc
lăo thành quá ngao ngán đứng trước thực tại
của xă hội mà than rằng: Than ôi! Người
đời bây giờ có phải đa số là người
“vô liêm sỉ”; “bất trí sỉ” không? Nếu quả
thật th́ người ta ngậm ngùi than thở rất
là phải. V́ “liêm” , “sỉ” là nền
tảng của đạo làm người. Ở đời
c̣n có sỉ th́ hiếu để, trung, tín, lễ, nghĩa,
liêm c̣n được. Chứ liêm, sỉ đă mất,
nhất là sỉ th́ c̣n ǵ là luân thường đạo
lư và mong cậy vào đâu nữa. Con người đă
đến vô sỉ th́ tuy mặc
áo, đội mũ mà như con chim, con muông, c̣n cái ǵ là
kiêng nể là không dám làm.
Liêm: Tính phân minh ngay thẳng,
không lấy của bất nghĩa.
Sỉ: Sự hổ thẹn,
tự ḿnh lấy làm khó chịu, nhục nhằn trong
ḷng.
|