Cuộc vui nào rồi cũng
phải tàn, có bắt đầu thì phải có kết
thúc.
Nếu ta quên mất niềm
vui hạnh phúc lớn lao như trời cao biển rộng
luôn ở bên ta mà cứ đi tìm nó ở tận đâu
đâu, đến khi niềm vui hạnh phúc đó không
còn rồi mới thức tỉnh thì ta sẽ không bao
giờ tìm lại được nữa. Lúc đó ta kêu gào “cha ơi
cha ở đâu, mẹ ơi mẹ ở đâu” thì tiếng
kêu gào ấy đâu giải quyết được gì
cả. Vậy tại sao
khi ta có trong tay mọi thứ thì ta không giữ gìn và
chăm sóc?
Đâu phải chăm sóc
cha mẹ là lo đi làm kiếm tiền thật nhiều
để phụng dưỡng cha mẹ. Cha mẹ đâu cần những
thứ đó. Cha mẹ chỉ
cần sự ấm áp luôn đầy ấp tiếng
cười của con cháu mà thôi. Cha mẹ già rồi thì
đâu có ăn bao nhiêu, nhưng cha mẹ muốn con cái
nên quan tâm và thấu hiểu nỗi lòng làm cha làm mẹ
khi con mình đang giữ thiên chức ấy. Lúc tuổi
già, khi bóng đã xế chiều thì chỉ cần sự
ấm áp tình yêu thương của đàn con thân yêu của
mình.
Trong cuộc sống, cuộc
vui nào rồi cũng sẽ tàn.
Nhưng có một cuộc vui khi tàn rồi thì không
bao giờ tìm lại được, mà ta luôn tiếc
nuối cho những tháng ngày đã qua ta không biết quý
trọng. Khi đó có tiếc
thì cũng đã muộn rồi. Vậy tại sao ta không thức
tỉnh sớm hơn để nhìn nhận được
sự việc, khi những giọt nước mắt,
những dòng lệ ngân dài tuông xuống thì còn có ích gì.
Lúc này ta lo làm tròn bổn phận là cúng kiến, giỗ
quải để làm gì khi cha mẹ đâu thể
hưởng được, trong lúc sinh thời thì ta lại
thiếu chăm lo săn sóc.
Thế nên, những ai khi
còn cha mẹ thì hãy quý trọng nâng niu cái tình cảm
thiêng liêng cao quý này.
|