Dẫu là tia Nắng cuối
Trải bóng suốt đời ḿnh
Dài - Ngắn, bóng lặng thịnh
Cùng nguy nan, gian khó
Tia Nắng chiều rực rỡ
B́nh yên đón đêm về!
HV
Học
trường Thầy Hùng được ba
bốn tháng tui chuyển qua trường
Đức Trí. Rời trường
chỉ mang theo mỗi hình ảnh con nhỏ
bạn ngồi kế bên bị ị trong quần. Sau
này đi học xa rồi quên bẳng chuyện
ấy, mãi cho đến khi CS chiếm trọn Miền
Nam tui về học trường Nguyễn Huệ,
con nhỏ nhận ra tui ngay. Nhưng, phải
đợi cho đến khi đi lao động Lỗ Rong
con nhỏ mới có cơ hội thố
lộ tung tích, nói lời cảm ơn và van xin
giữ kín chuyện xưa. Hình như lúc
ấy tui đang lui cui đốt lửa cho con
nhỏ nấu chè. Con nhỏ coi lửa nồi
chè bằng que củi cho cả láng ăn
mới ghê. Thật ra con nhỏ không thố lộ
tung tích cùng lời cảm ơn, chưa
chắc gì tui đã nhớ chuyện
thời con nít
Con nhỏ mỗi sáng sớm đến
trường được tài xế
đưa đi bằng xe jeep quân đội.
Mỗi khi con nhỏ bước xuống xe bọn
nhóc chúng tui đứng nhìn với
ánh mắt thèm thuồng, nể nang cái
oai kẽ được đi xe hơi. Trong
bọn có đứa còn nói - "ba
Nó làm lớn trong chính quyền lắm".
Có lẽ do xuất thân trong gia đình nề
nếp đâm ra con nhỏ kênh không chịu
được. Hay bản tính con nhỏ
là vậy cũng không chừng. Giờ ra
chơi con nhỏ không thèm giao du với ai, không
búng dây thun, ngồi bẹt xuống đất
chơi trò ô ruộng lại càng khó
có. Giờ ra chơi con nhỏ mút nguyên cây
cà rem không mời một ai, ngay cả tui
là người ngồi bên cạnh. Nhưng
phải công nhận con nhỏ xinh lắm.
Thời đó mà con nhỏ mặc
đầm trắng, tóc thắt bím,
đầu thì cài hoa nhựa trắng
là đủ biết nhà con nhỏ lo cho nó
chu đáo như thế nào. Mặt con
nhỏ tròn tròn như cái bánh bèo
mới vớt khỏi nồi, mắt
lúc nào cũng đượm nét
sầu sầu có tí nước trong
mắt. Đã xinh gái, học giỏi lại
con nhà quan không kênh kiệu mới là
lạ. Mỗi lần thầy kêu lên bảng
đánh vần cho cả lớp nghe, nhất
định thầy cho nó 8 điểm thêm
chử giỏi phía dưới con số 8.
Thầy Hùng viết con số 8 na ná như a
còng ( @ ) thời IT bây giờ. Con nhỏ
được bao lần 8 + giỏi cũng
chưa hài lòng, một khi tui
được điểm 8, mặt con nhỏ
nhăn nhó như đang bị rệp cắn.
Con nhỏ kênh cho nhiều rồi cũng có
ngày xuống nước nhờ đến
tôi. Hôm ấy trong lúc cả lớp đang
tập viết chữ, tự nhiên có mùi hôi xông
nồng cả lớp , mọi con mắt trong
lớp và ngay cả thầy đều
nhìn sang bàn 2 đứa tụi tui.
Mặt con nhỏ đỏ hồng, nước
mắt con nhỏ chực chờ cơ
hội là trào ra. Ngồi kế bên tui nghe
được tiếng nấc con nhỏ, ánh
mắt chứa đựng lời van
xin giúp đở. Chưa khi nào tui thấy
tội con nhỏ như lúc đó, bao nhiêu kênh
kiệu con nhỏ lúc trước tui quên
hết. Tui hiên ngang đứng lên nói to như
cho cả lớp nghe: Ê nhỏ,nói nghe nè, ra
giếng xách nước cho tao, tao đang
ị một quần đây nè. Con nhỏ nghe tui
nói như vớ được khúc
củi mục giữa lòng biển khơi,
chạy ù ra giếng quên cả xin phép
thầy. Ra tới thành giếng con nhỏ
khóc hù hụ, tưởng chừng con
nhỏ đang bị nỗi u uất đè
nén lâu lắm. Con nhỏ khóc như chưa
bao giờ được khóc. Tui nhìn
ánh mắt con nhỏ hình như trong
đó tỏ lời biết ơn (tui). Lúc
ấy tui thấy đôi mắt con nhỏ long lanh
sáng như hòn bi. Tui nổi máu, cởi
luôn chiếc quần short trên người… cho con
nhỏ mượn. Thế là hôm ấy trên
đường tan học về nhà, Tui
với chiếc quần đùi trên
người lờn tơn cùng phố
thị.
Từ đó tui hiên ngang được
quyền mút chung cà rem với con nhỏ,
mọi lời tui phán ra xem như mệnh
lệnh đối với nó. Và cũng
từ lúc đó tui biết tống… quà con
nhỏ. Nay kẹo đậu phộng
đường Bàn Thạch, mai chùm sim sim
dúi dẻ, cốc xoài thừa mứa,
có lúc tui hào phóng mời luôn
bạn bè. Lúc đầu do tham ăn tui quên
lửng chiếc quần short tui cho con nhỏ
mượn, sau bị nhà phát hiện,
bị đòn, tui mới biết giá
trị chiếc quần bằng cả năm
tiền quà con nhỏ "mời" tui.
Té ra con nhỏ này thuộc loại
"lém" chằng "thầy chạy",
qua cầu rút nhịp quăng lại trái
mìn . Tui đòi bao bận ngay cả lúc
học Nguyễn Huệ nhưng cũng không
được.
Thôi kệ. Thiên hạ mất nhau do nhiều lẽ, tui
mất chiếc quần vì con nhỏ ì trong
quần…
Ngô Di 吳怡
California, U.S.A.,
22 September 2014
|