Nghìn năm trăng chẳng chịu già,
Trăng đi từ biển trăng về
đầu non.
Khuyết tròn phận hãy còn son,
Nửa đêm bày cuộc nước non ghẹo
người.
Thân phơi dáng ngọc giữa trời,
Non xanh dạo bước biển khơi trải
lòng.
Tóc mây theo gió bềnh bồng,
Xuôi qua núi Ngự, ngược dòng sông
Hương.
Khi cười cợt, lúc sầu
thương,
Trần gian dễ mấy ai vương
được tình.
Yêu trăng chi để lụy mình,
Đem trăng đi bán cuộc tình bơ
vơ.
Yêu trăng lòng những ngẫn ngơ,
Sầu gieo đáy nước bóng mờ thời
gian.
Ôm trăng theo sóng Trường Giang,
Hạc Vàng còn đó bụi giăng đợi
người.
Thương trăng nay đã già rồi,
Nguyệt thềm, Cung thỏ ai người
kết mây.
Theo ta về ở chốn này,
Lầu mây ngũ sắc ta xây non đoài.
Trầm hương phảng phất trong
ngoài,
Suối reo oanh hót dạ hoài ước mong.
Nghĩa tình nặng với núi sông,
Đừng đem trăng bán mà lòng này
đau.
Hoàng Hữu Khang 黄有康
Nha Trang, Việt Nam
08/2009
|