TÙY BÚT SAU KHI ĐỌC "NGƯỜI THẦY CHÂN CHÍNH"

韓國忠 Hàn Quốc Trung

 

 

 

  

 

 

 

 

 

 

 

Thỉnh thoảng tôi hay nhận những điện thư (emails) gởi hoặc chuyển đến từ thầy Quách Thoại Minh (郭瑞明老師) với đủ thứ chủ đề khác nhau viết bằng cả Anh, Hoa, và Việt ngữ. Hôm qua, như thường lệ, tôi lại nhận được một điện thư chuyển đến từ thầy đính kèm một tác phẩm ngắn có tựa đề "Người Thầy Chân Chính". Sau khi đọc qua khoảng nửa tác phẩm này, tôi đă đoán phần kết ra sao rồi. Thế nhưng tôi vẫn tiếp tục đọc cho đến hết để xem có ǵ khác chăng. Thật bất ngờ, câu cuối của tác phẩm tuy ngắn, nhưng rất hay, thấm thía, đă làm tôi vô cùng ngạc nhiên, thán phục và nó vô t́nh đẩy tôi dựa vào thành ghế để rồi nh́n thẳng lên trần nhà trầm tư khá lâu với ḷng đầy kính nể!

 

Tôi cho đây là một tác phẩm rất thâm thúy mang đầy tính giáo dục và tâm lư nên xin trích đăng lại phía dưới hầu chia sẻ cùng các bạn đọc khác.

 

V́ không biết nguyên tác giả là ai nên không xin phép trước được, nhưng do tác phẩm mang tính giáo dục và tâm lư như viết bên trên, tôi thiết nghĩ nguyên tác giả chắc cũng sẽ "cho qua" không đến nỗi phiền trách. Nếu họa hoằn có ǵ thành vấn đề ngoài ư muốn, xin cứ liên lạc cho biết, tôi sẽ xin lỗi và rút bài này xuống ngay.

 

Chân thành cảm tạ.

 

 

 

Hàn Quốc Trung 韓國忠

月 二十二日於美國,加利福尼亞州,洛杉磯

 

 

 

 

 

 

NGƯỜI THẦY CHÂN CHÍNH

 

 

Một chàng trai nhận ra thầy giáo dạy tiểu học của ḿnh trên đường. Anh lại gần ông giáo già và hỏi:

- Thầy có nhận ra em không? Em là học sinh của thầy đây.

- Ừ, thầy nhớ là dạy em hồi lớp Ba. Bây giờ em làm ǵ rồi?

- Dạ em cũng đi dạy học. Chính thầy có ảnh hưởng sâu sắc đến em, nên em cũng muốn đi dạy những em nhỏ.

- Vậy sao? Cho phép tôi ṭ ṃ một chút, ảnh hưởng của tôi thể hiện ở việc nào?

- Thầy thực sự không nhớ ǵ sao? Thầy cho phép em nhắc lại chuyện cũ nhé.

 

Có lần, một bạn học đến lớp đeo một chiếc đồng hồ rất đẹp được bố mẹ tặng. Bạn ấy tháo ra và đặt nó vào ngăn bàn. Em luôn mơ ước có một chiếc đồng hồ như thế. Em đă không kiềm chế được ḷng tham và quyết định lấy chiếc đồng hồ đó từ ngăn bàn của bạn ấy.

 

Một lúc sau, bạn ấy đến chỗ thầy, vừa khóc và vừa than bị mất đồ. Thầy nh́n khắp cả lớp một lượt rồi nói:

 

"Ai đă lấy chiếc đồng hồ của bạn, xin hăy mang trả cho bạn ấy."

 

Em rất xấu hổ, nhưng em không muốn bỏ chiếc đồng hồ ra, do vậy em đă không nhận lỗi. Thầy đi ra đóng cửa lớp lại và ra lệnh cho tất cả học sinh nam đứng dọc bờ tường. Thầy báo trước:

 

"Thầy sẽ khám túi tất cả các em với một điều kiện: tất cả phải nhắm mắt lại."

 

Chúng em nghe lời thầy, và em cảm thấy, đó chính là khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất trong thời thơ ấu của ḿnh. Thầy đi từ đứa này đến đứa khác, sờ từ túi quần này sang túi quần khác. Khi rút chiếc đồng hồ ra khỏi túi quần của em, thầy vẫn tiếp tục đi đến đứa học tṛ cuối cùng. Sau đó, thầy nói:

 

"Các em, tất cả đă xong. Các em có thể mở mắt ra và đi về bàn của ḿnh!"

 

Thầy đưa trả lại chiếc đồng hồ cho bạn ấy và không bao giờ nói một lời về sự việc đó.

 

Ngày hôm đó, như vậy là thầy đă cứu văn danh dự và tâm hồn em. Thầy đă không tố giác em là kẻ cắp, kẻ lừa dối, là đứa vô tích sự. Thầy cũng không cần nói chuyện với em về sự việc đó. Măi sau này, em mới hiểu tại sao. Bởi v́, thầy là người thầy chân chính, nên thầy không muốn làm hoen ố phẩm cách một đứa trẻ chưa trưởng thành. Bởi vậy, em đă trở thành thầy giáo như thầy.

 

Cả hai cùng im lặng, bồi hồi nhớ lại chuyện xưa. Sau đó, thầy giáo trẻ hỏi:

 

- Chẳng lẽ hôm nay nh́n thấy em, thầy không nhớ đến chuyện này?

 

Ông giáo già trả lời:

 

- Vấn để là, khi thầy soát túi quần các em, thầy cũng nhắm mắt.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

***  投稿 郵請寄 ***

Bài vở & h́nh ảnh xin gởi về Ban Phụ Trách KHAIMINH.ORG

 

VanNgheGiaiTri@KhaiMinh.org

 

 

 

 

 

啓明网站  |  Copyright © 2004 - Present  KHAIMINH.ORG  |  Website Disclaimer