
Căn nhà láng giềng với những làn khói nhẹ.
Hôm nay đúng ngày Giáng Sinh, 25 tháng 12 năm 2024, đầu tiên tôi xin gởi
lời chúc “Merry Christmas - 聖誕快樂 - Giáng Sinh An Lành” đến mọi người.
Mấy hôm trước, như thường lệ hằng năm, tôi lại nhận được thiệp
chúc Giáng Sinh của cụ tiến sĩ Bill
Seibert, nguyên khoa trưởng khoa Sinh
Học của một đại học ở tiểu
bang Oklahoma, người bảo lănh phụ, và sau từng là người láng giềng thật tốt bụng của tôi. Cụ giúp tôi rất nhiều trong những ngày đầu khi tôi mới chân ướt chân ráo đến Mỹ. Cụ cũng đă rất nương tay mới cho tôi được điểm “C” cho môn
Sinh Học, môn mà
tôi rất ghét, nhưng phải ghi danh theo học với cụ (lúc ấy chỉ là mới là một người trung niên) để tốt nghiệp, chứ nếu tôi ghi danh
với các giáo sư khác th́ sẽ không biết ra sao — bọn chúng tôi vốn thuộc dân theo ngành khoa học kỹ thuật và thường ít ai thích thứ Sinh Học khó nhớ của (không ít) dân dự
bị Y, Dược
cho lắm. Đọc xong mấy ḍng chữ quen thuộc của cụ, tuy ngắn gọn hơn những năm trước, nhưng tôi thấy rất vui trong bụng v́ cụ cho biết năm nay cụ đă 85 tuổi và vẫn c̣n di chuyển được, cùng lời chúc gia đ́nh tôi có một
Giáng Sinh an lành. Chỉ bấy nhiêu thôi, không thêm ǵ cả, nhưng điểm quan trọng là cụ không nhắc ǵ đến căn bệnh nhiếp hộ tuyến, mà cụ cho biết đă khá hơn sau khi xạ trị, trong thiệp Giáng Sinh năm ngoái. Nguyện xin Trời Đất tiếp tục phù hộ cho cụ, cho những bạn bè tôi, cho những người
thân trong gia tộc tôi, và cho cả
chính bản thân tôi đều được
may mắn và an lành!
Gia đ́nh tôi ngày trước có thông lệ là mỗi Giáng Sinh, đợi đến
đúng sáng ngày 25, sau khi bố mẹ tôi ghé đến,
điểm tâm xong, lúc này chúng tôi mới cùng nhau quây quần giữa nhà, vui vẻ mở quà, chụp ảnh kỷ niệm. Tôi luôn trân quư và cảm thấy ấm cúng, hạnh phúc trong những giây phút ấy. Tất cả những thành viên trong gia đ́nh nhỏ của tôi biết ư, nên rất ch́u tôi trong việc chụp h́nh, mặc dầu mấy nhỏ sau đó vài ngày thường hay bảo nhau là tôi chụp
quá nhiều h́nh… nhưng sau chúng lại cảm kích v́ xem
được vài
tấm h́nh ăn ư. Cũng chính nhờ vậy, bây giờ chúng tôi mới có được một tấm h́nh vừa ư khi bố mẹ tôi chụp chung với những quà Giáng Sinh xung quanh, mà tôi, mỗi con tôi, và cả
người anh thứ hai của tôi đă dùng để thờ trong mỗi gia đ́nh với đầy kư ức đẹp, êm đềm mỗi
khi nh́n.
Những năm gần đây, hai đứa con lớn
của tôi đă có gia đ́nh riêng, bố mẹ tôi cũng đă về yên nghỉ với tổ tiên. Mấy con tôi mỗi năm vẫn luân phiên tổ chức dẫn dắt các cháu tụ tập, giữ kiểu mở quà ấy tại nhà riêng của chúng theo đề nghị của tôi — không chừng tôi c̣n mang
chút tinh thần gia trưởng chăng
– theo thông lệ vào sáng ngày 25.
Sáng nay khí trời
khá lạnh, đúng nghĩa với đầu đông ở Nam California. Vừa
lái xe đến cửa nhà bé út mới mua mấy tháng trước để cùng con cháu mở quà mừng Giáng Sinh, tôi bất chợt nh́n thấy những làn khói nhẹ bay lan toả ra từ ống khói (chimney) của căn nhà đối diện. Đây là cảnh tượng mà hơn 40 năm về trước tôi thường thấy mỗi độ đông về khi c̣n là một sinh viên hàn vi, nếu bắt chước nói theo kiểu văn vẻ, c̣n nói theo kiểu dân gian là nghèo rớt mồng tơi, ở Oklahoma. Lúc
ấy từ một căn gác cao trên
một ngọn đồi thoai thoải cạnh đại học của vợ chồng người
bảo lănh (ông bà cũng
đều là giáo sư của trường)
nh́n xuyên cửa sổ, thấy những làn khói tỏa ra từ những mái nhà phủ tuyết trắng xóa sau những
thửa ruộng
lúa ḿ, trông giống như những h́nh ảnh trong những thiệp Giáng Sinh đẹp tuyệt,
nhưng ḷng lại thấy buồn không ít. Măi đến
bây giờ tôi mới thấy lại cảnh tượng
này lần đầu tiên ở
Nam California đă làm
tôi chạnh ḷng bâng khuâng, nhớ thoáng lại những ngày cũ, thời c̣n trẻ, và rất nghèo thuở xa xưa…
Đúng là
“time flies”, “光陰荏苒,日月如梭”,
“thời giờ
ngựa chạy
tên bay”…
Sau đó phải mất đến gần 10 phút tôi mới trở lại b́nh thường và nhập vào được cuộc vui Giáng Sinh năm nay…
◆
Hàn Quốc
Trung 韓國忠
2024.12.25, California, U.S.A.
二零二四年十二月二十五日於加利福尼亞州,洛杉磯
|