Tặng
một số học trò cũ của các trường
Đại Học Duyên Hải – Đăng Khoa – Hoàng
Hoa Thám – Huyền Trân – Jeanne
d’Arc – Khải Minh – Kỹ
Thuật NT – Thánh Tâm – Thiên Hựu – Văn Hóa Quân Đội
– Vinh Sơn
Khi trí óc có nhu cầu thư giãn,
Mình chỉ còn bấm rờ-mốt (*)
ti vi.
Hình ảnh hiện ra, hình ảnh biến
đi,
Thoắt thấy đấy rồi
lại liền mất đấy.
Chợt có lúc giật mình ta nhác thấy,
Một dáng hình phảng phất vẻ
quen quen.
Trí óc ta liền huy động thật
căng,
Cố nhớ thử dáng hình quen thuộc
ấy.
Quen đến thế sao trí mình quên
khuấy.
Có lẽ nào mình lại át-dây-mơ (**)?
Gắng công nhiều, đầu óc cứ
lờ mờ,
Không hẳn nhớ, không hẳn là
không nhớ.
Tính ương bướng ta bỏ
qua đâu nỡ?
Hạ quyết tâm nhớ cho
được mới thôi.
Dĩ vãng xa xăm lục lọi một
hồi,
Năm tháng cũ mơ hồ nơi
nhãn mạc,
Bãi biển? Sân trưởng? Xi nê? Giải
khát?
Đấy là ai? Mình từng gặp ở
đâu?
Dáng vẻ kia, rõ quen thuộc đã
lâu,
Sao mình lại có thể quên kia chứ!
Rồi ngẫm lại, có lẽ mình
đa sự,
Người giống người,
chuyện chỉ thế mà thôi.
Dạy học liên miên mấy chục
năm trời,
Đời bao kẻ giống cậu
nầy, cô khác?
Nghĩ đến đây, quặn
lòng như muối xát.
Nhớ miên man những bóng dáng bao
ngày,
Kẻ mất, người còn, diện
mạo đổi thay.
Dẫu gặp lại,
đã chắc gì nhận nổi?
Duyên gặp gỡ
thật quá ư ngắn ngủi,
Mấy năm gần,
mấy chục năm xa.
Tuổi càng cao
càng thương nhớ thiết tha,
Khi mãi mãi chẳng
hòng kỳ tái ngộ…
Thái Trọng Lai 太重来
Đà Nẵng, Việt
Nam,
2014
(*) Rơ-mốt: Remote control
(** ) Át-dây-mơ: Alzheimer's disease
|