Dịch thơ
MỐI HỜN KHÔN NGUÔI 1
Vua xứ
Hán 2 mơ trang quốc sắc,
T́m nhiều
năm chưa gặp được chi.
Họ
Dương có gái đến th́ 3,
4. Pḥng khuê thăm thẳm dễ
ǵ ai hay?
Sắc
trời cho, liệu ai giấu nổi?
Chợt
hôm nao đón tới bệ rồng.
Ngoảnh
nh́n trăm vẻ năo nùng,
8. So bề nhan sắc, sáu
cung 4 hóa xoàng.
Ao Hoa
thanh 5 vua ban, nàng tắm,
Nước
ôn tuyền 6 thấm ấm mỡ đông 7,
Nữ
t́ d́u đỡ lưng ong.
12. Ấy ơn mưa móc ḿnh rồng
mới ban.
Gót sen
vàng, tóc mây, hoa phấn, 8
Trướng
phù dung êm ấm đêm xuân.
Đêm
xuân ngắn ngủi lạ nhường!
16. Quân vương đắm
đuối trễ luôn phiên chầu.
Bận
theo hầu tiệc tùng tiếp nối,
Hết
liên hoan lại tới liên hoan.
Hậu
cung 9 người đẹp ba ngàn,
20. Vua dồn say đắm cho
nàng một thân.
Điểm
trang xong, điện vàng 10 nâng giấc,
Yến
tiệc tan, lầu ngọc ngất ngây.
Anh chị em vẻ vang lây,
24. Hôm
qua cắt đất 11, hôm nay trao quyền.
Khiến cha mẹ mọi miền
nghĩ lại:
- Trai mà chi ? Sinh gái mới hay!
Ly cung
12 chót vót tầng mây,
28. Nhạc tiên 13 réo rắt
gió bay mọi vùng.
Tiếng
tơ trúc ḥa cùng ca vũ,
Xem suốt
ngày chưa đủ vua mừng.
Nghê
thường 14 đang múa chợt ngưng,
32. Ầm ầm trống trận
Ngư dương 15 dội về.
Khắp
kinh kỳ, ngựa xe tràn ngập,
Nhắm
tây nam 16 rầm rập chẳng ngừng.
Ngọn
cờ khi trẩy, khi dừng,
36. Ĺa kinh trăm dặm nhắm
đường về tây.
Quân dừng
lại và gây áp lực,
Quyết
đ̣i vua lập tức giết nàng.
Bao
nhiêu trâm ngọc, thoa vàng,
40. Bết bê bùn đất, ai
màng nhặt chi.
Vua nén
ḷng quay đi, che mặt,
Ngoảnh
nh́n lui, lệ máu chan ḥa.
Bụi
vàng tản mạn gió xa.
44. Đường mây 17
Kiếm các 18 cố mà tiến lên.
Núi Nga
mi 19 bốn bên quạnh quẽ,
Cờ
nhạt màu, nắng xế đ́u hiu.
Non xanh biếc, nước trong veo,
48. Khó
khuây ḷng chúa sớm chiều héo hon.
Trăng hành cung 20 khiến ḷng
se sắt,
Chuông đêm mưa ruột thắt gan
bào.
Vần xoay trời đất chuyển
mau, 21
52. Lối
xưa qua đấy xót đau ngập ngừng.
Triền Mă ngôi 22 vẫn bùn lẫn
đất,
Nào thấy nơi nàng mất hôm nao,
Vua tôi quay ngắm lệ trào,
56. Mặc
cho vó ngựa t́m vào cửa Đông.
Hồ Thái dịch 23 phù dung vẫn
nở,
Cung Vị ương 24 liễu
rũ thêm dài.
Liễu, hoa gợi dáng mặt ai,
60. Đôi
ḍng dư lệ 25 tuôn dài xót xa.
Gió xuân giục nở hoa đào lư,
Mưa thu rơi trút lá ngô đồng.
Tây cung 26 cỏ úa lá hồng,
64. Rụng
rơi sau trước chất chồng thềm hoang.
Đám Lên viên 27 nay toàn
đầu bạc,
Khách tiêu pḥng 28 tuổi
hạc đều cao.
Đêm sâu đom đóm ra vào,
68. Đèn
tàn hiu hắt giấc sao chẳng về?
Tiếng chiêng trống 29
vẳng nghe thỉnh thoảng,
Dải t́nh hà 30 hửng
sáng trời đêm.
Ngói uyên ương 31
đẫm lạnh thêm,
72. Tấm
chăn phỉ thúy 32 đắp riêng một
ḿnh.
Suốt năm dài tử sinh trở
cách,
Bao mơ màng hồn phách chẳng
về.
Lâm cùng 33 đạo sĩ
thạo nghề
76. Đến
kinh đô nhận t́m về hồn linh
Chạnh thương t́nh quân
vương rầu rĩ,
Bèn sai ngay phương sĩ 34
t́m xa.
Phóng nhanh như chớp xẹt
qua,
80. Lên
trời xuống đất xông pha khắp miền.
Kiếm đến tận Hoàng
tuyền 35, Bích lạc, 36
Vẫn bặt tăm, khó nhọc
triền miên,
Nghe trên biển có non tiên, 37
84. Lửng
lơ huyền ảo giữa miền hư vô
Mây ngũ sắc, lô nhô lầu gác,
Dáng thướt tha, toàn các tiên
nương.
Thái Chân tên tự một nàng,
88. Nhác
trông phảng phất dung nhan cần t́m.
Người phương sĩ gơ lên
then cổng,
Tiểu Ngọc liền nhờ giọng
Song Thành, 38
Nghe tin sứ giả Hán đ́nh,
92. Người
trong trướng gấm giật ḿnh đứng lên.
Gạt gối tựa, chỉnh y, bối
rối,
Vén rèm châu, vẹt lối ngân b́nh, 39
Vẻ ngái ngủ, tóc buông nghiêng,
96. Hoa
quan 40 đội lệch, gót sen xuống thềm.
Gió thoảng nhẹ, áo xiêm phất phới,
Như vẫn đang múa lối nghê
thường.
Mặt hoa ủ dột lệ
vương,
100. Đóa
lê dường đẫm mưa xuân trĩu cành.
Đượm vẻ buồn ngỏ
t́nh cảm tạ.
Vĩnh biệt nhau đôi ngả héo
hon.
Chiêu dương 41 ân ái không
c̣n,
104. Bồng
lai 42 mới nếm trọn ḍng thời gian.
Quay nh́n xuống nhân hoàn 43 buổi
ấy.
Bụi
mịt mờ nào thấy Tràng An, 44
T́nh
thâm c̣n chiếc thoa vàng,
108. Với hoa tai lúc lên đàng vua
trao.
Thoa một
chiếc, hoa tai một chiếc, 45
Đều
bằng vàng, ư quyết bền lâu.
Nguyền
rằng trôi giạt đâu đâu,
112. Cùng so kỷ vật t́m nhau
đến cùng.
Lời
ân cần thề chung lần cuối,
Riêng
đôi bên biết với nhau thôi.
Điện
Tràng sinh 46 chỉ hai người,
116. Giữa đêm thất tịch
47 trao lời đinh ninh.
Trên trời
xanh làm chim liền cánh,
Dưới
đất cây liền nhánh không rời.
Đất
trời có lúc đầy vơi,
120. Hận ḷng dằng dặc
muôn đời không nguôi…
Thái Trọng Lai (dịch)
Việt Nam, 20.6.2008
|