Lịch sử nước Pháp của
thế kỷ XIX có một chuyện thật trái khoáy,
đáng sửng sốt cho người đọc.
Đấy là trường hợp lên ngôi hoàng đế
của Napoleon I. Cầm đầu đội quân viễn
chinh của Pháp xâm lược nước Ư. Chẳng
biết đánh đấm ra sau, ông tướng Pháp này
thất trận tơi tả, ông bèn hùng hổ kéo quân về
lật đổ chính phủ lúc bấy giờ rồi
lay hoay chỉnh sửa này nọ cho cơ chế cầm
quyền để rồi ngạo nghễ lên ngôi hoàng
đế. Ông ta xoay cái rủi thành cái may. Không làm
được vậy, đám nghị sĩ, dân biểu
lúc bấy giờ sẽ ồ ạt nện hội
đồng, văng cả chiếc lon thiếu tướng
như chơi!
Đấy
là chuyện trái khoáy có tầm vĩ mô. Chuyện tôi kể
sau đây có phần trái khoáy hơn nhưng chỉ ở
tầm vi mô của vi mô.
Chuyện diễn ra vào cuối
năm 1969. Bấy giờ các quân sư cỡ chốp
bu của chính quyền Sài G̣n đă phát hiện ra lỗ
hổng khá tai hại trong chủ trương chính sách.
Điểm mặt các Ủy ban quân quản lâm thời
của mọi thành phố thành lập theo chiến dịch
Mậu Thân 1968, Ủy ban nào cũng có lác đác một
vài nhà giáo có uy tín rộng răi trong xă hội. Các vị
quân sư kể trên bèn đẻ ra một chủ
trương đáng coi là …có chất lượng cao.
Đấy là việc bắt buộc
toàn thể giáo sư Đệ nhị cấp phải
mặc áo lính, tập luyện trong chín tuần rồi
trở thành khóa sinh Dự bị sĩ quan thuộc phạm
vi quản lư của Bộ quốc pḥng. Lương
giáo sư được bộ trả theo lương
khóa sinh, c̣n Bộ giáo dục đă bù cho ngang với ngạch
trật giáo sư.
Tôi nghiễm nhiên mang số quân
200.210 theo duyên nợ ấy ở Trung tâm huấn luyện
Lam Sơn. Hôm ấy, cả Đại đội giáo
chức thực hiện bài học sử dụng vũ
khí ở băi tập số 5 xa tít trong rừng sâu. Ở
tiết mục ném lựu đạn, anh khóa sinh 113 Tạ
Quang Khanh đă làm tôi sợ văi linh hồn khi huấn
luyện viên mới hô tiếng “1”, đáng lẽ chỉ
đưa tay vào khoen chốt th́ anh ta hăng hái rút
phăng chốt ra, cái việc chỉ được
phép làm khi nghe khẩu lệnh tiếng “2”. Tội nợ
cho tôi là mang số 114 đang ở hầm cá nhân cách anh
có nửa mét. Huấn luyện viên trên cḥi cao quát lớn:
-
Ông 113 kia! Tôi đă hô đến tiếng “2” đâu?
Tiếng quát làm cho Khanh lúng túng, lính
quưnh, run run, mặt mày tái mét. Huấn luyện viên liền
hô nhanh “2”,“3”. Cả loạt tiếng
nổ ùng ́nh dội lại từ phía dưới khe cạn
làm vang cả rừng sâu.
Sau tṛ chơi lựu đạn là
đến tiết mục bắn súng M79. Chúng tôi
được điều sang một băi tập không
xa. Thảm cỏ xanh mượt, nhiều năm trâu
ḅ không được léo hánh, mấy phút tranh thủ nằm
dài lẽ ra tha hồ thích thú, riêng tôi vẫn chưa
thoát khỏi dư âm của cuộc “văi linh hồn” lúc
năy, chưa lấy lại được tâm trạng
thăng bằng. Tiếng c̣i tập hợp. Mỗi
đứa chúng tôi đă được trang bị từ
trại mỗi khẩu M79, nhưng không giao đạn
v́ sợ khóa sinh vô ư gây nổ, trước đó mấy
hôm đă có một việc như vậy xảy ra ở
trại cho một viên trung úy. Ṇng súng được gọi
theo tiếng lóng là “ống thổi lửa”, trông khá kỳ
quặc. Xong phần lư thuyết, ba khóa sinh được
gọi ra bắn thị phạm, tức là biểu diễn
cho khóa sinh bá tánh xem chơi cho biết tṛ vè.
Tôi được giao nhiệm vụ
bắn ở tư thế nằm. Hai người c̣n lại
một đứng, một quỳ. Ba đứa chúng
tôi cụm lại một chỗ theo chỉ định,
được giao ba viên đạn trông giống
như đạn súng lục nhưng kích cỡ
được phóng đại nhiều lần.
Đích bắn là một cây to ở sườn núi bên
kia cách băi tập vài năm bảy thửa ruộng. Cây
nọ trông trắng toát giữa đám lùm bụi xanh
um. Dân gian đặt tên cho loại cây này là cây gáo, chẳng
thể làm gỗ ván hay chất đốt, như vậy
nó là thứ cây vô dụng nên tồn tại sừng sững,
ngọn lá sum sê trông thật khí thế. Nơi đây cấm
đưa trâu ḅ vào nên các thửa ruộng trước
mắt dân sở tại chỉ dùng cuốc lật lên
những tảng đất to gối lên nhau ngổn
ngang, la liệt. Ở tư thế nằm tôi nhận
thật rơ tầm bắn của ḿnh bị cản trở
mười phần nguy hiểm. Vô phúc đạn nổ
ngay trước mặt th́ cả Đại đội
có lắm người dính miểng.
Đang nghĩ lan man như thế
th́ tiếng khẩu lệnh đă vang ra:
-
Đứng bắn!
“Đoành” một tiếng. Viên đạn
thứ nhất không rơ đă bay đi thế giới
nào.
-
Quỳ bắn!
Viên đạn này chạy theo viên
đạn kia mất hút.
-
Nằm bắn!
Tôi quyết định trong tích tắc.
Ḿnh cứ bắn trật như hai tên kia th́ kể
như ḥa 0-0-0, chả ai dám chê trách ǵ. Huống chi vũ
khí quân trường thuộc loại ba vạ, độ
chính xác chắc chỉ 0,1%. Tuy
đích ngắm của tôi là phần gốc cây nhưng
đạn đạo lại vướng hàng chục
tảng đất lổm ngổm thế kia th́ cầm
chắc tai nạn phải xảy ra. Thôi th́…
-
“Đoành!”
Tiếng vỗ tay vang lên. Phía sườn
núi bên kia, chỗ gốc cây to nọ, một quầng
khói vần vũ nghi ngút. Té ra viên đạn đạt
yêu cầu quá cao, trúng ngay chỗ gốc cây. H́nh như
trước tôi chưa xạ thủ M79 nào bắn tập
súng quân trường đă đạt được
hiệu quả mỹ măn ấy. Bằng cớ là chiếc
cây nọ cứ thỏa sức xanh um dù tháng nào cũng
có bài tập M79. Tôi chẳng phấn khởi chút nào v́
trước đấy tôi đă cố ư nâng miệng
súng hơi chếch lên để kiếm chút an toàn, ít
ra cũng đủ cho ḿnh. Té ra nhờ vào tính ba vạ
của vũ khí quân trường, tôi cố bắn trật
th́ chính tính ba vạ ấy đă làm cho viên đạn
chọn lối đi trúng đích, chứ không phải
do tài thiện xạ không hề có của tôi.
Tôi hưởng vinh dự ngang
xương, hoàn toàn phi lư. Không hiểu trong mọi lĩnh
vực trên đời có được bao nhiêu người
“chó ngáp nhầm ruồi” như tôi không nhỉ
?
Giáo
Sư Ngô Văn Lại 吳文赖老师
Việt Nam,
Tháng 01, 2013
|