Năm 1952, miền
Trung bị hạn hán tàn nhẫn. Tháng trước
cơm trọ c̣n ba ngh́n đồng, tháng sau đă lên gấp
mười tức ba chục ngàn. Lạm phát phi long chứ
không chỉ phi mă. Một học sinh lớp sáu của
trường tôi đă cùng bố làm bạc giả mới…
đủ tiêu. Bà chủ nhà trọ tuyên bố không tiếp
tục cho nợ được nữa, tôi và người
bạn phải chuyển ra “trọ” ở một khu rừng
chồi vùng Khánh Thọ, cách khu dân cư vài cây số.
Hai đứa sống theo kiểu cắm trại, chỉ
khác với người cắm trại là…tuyệt thực
miễn cưỡng.
Hằng ngày
người bạn vẫn đi học đều
đặn, la cà theo bạn cùng lớp kiếm bữa
lây lất qua ngày. Tôi bỏ học, thất thểu t́m
cái ăn trong rừng chồi. Thứ tôi t́m được
chỉ toàn ổi non và tôi ngộ độc chất
chát của nó hút chết. Chuyện ấy xảy ra vào
ngày đói thứ năm thứ sáu ǵ đó. Người
bạn đi biền biệt mấy ngày, trở về
nhận ra t́nh cảnh bi đát của tôi, mắng cho một
trận rồi lẳng lặng bỏ đi. Ngày hôm
sau, anh ta mang về cho tôi một lon gạo, bọc
trong chiếc mù soa màu đỏ sậm. Ném cho tôi xong,
anh ta tất tả quay lưng đi ngay.
Tôi tức tốc
nấu cơm. Trời đă về chiều khiến
hiện tượng loạn sắc v́ đói càng phát
huy tác động. Cây lá trong rừng chồi chói ḷa lên
đủ màu cầu vồng. Nắng chiều bủa
khắp cánh đồng xơ xác ở phía xa xa. Không một
bóng người, cũng chẳng thấy một cánh
c̣. Tất cả đều khô cháy. Trong khu rừng chồi
cằn cỗi nầy cũng vậy, h́nh như vũ
trụ chỉ c̣n một ḿnh tôi. Và tôi sắp …. có cái
ăn.
Một cú đụng
nhẹ vào lưng làm tôi gần như hốt hoảng,
không tin cảnh hoang vu tịch mịch nầy lại
tan biến dễ dăi đến thế. Tôi uể oải
từ từ quay người lại. Một chú chó
hoang không biết từ đâu chui ra vào lúc nào. Va vào tôi
xong nó lùi lại trông bộ dạng buồn bă đến
mức không thể buồn bă hơn được. Chắc
nó quá đỗi thắc mắc về cuộc xuất
hiện thật chẳng b́nh thường của tôi.
Chắc mùi cơm sôi đă mời gọi nó. Lại một…đồng
bọn của kẻ lang thang nọ góp mặt. Rồi
thêm một tụi khác nữa. Tất cả đều
giống nhau. Cũng già nua, cũng bước xiêu bước
vẹo. Cũng ghẻ cũng lác chi chít thay lông. Mấy
ngày qua đố thấy bóng dáng chú nào, ai ngờ phe
đảng nhà cẩu lại đông đảo dễ
nể đến vậy. Hèn ǵ mấy hôm rồi tôi chả
t́m ra chú chim hoang dă sa cơ hoặc ổ trứng vắng
mẹ nào. Tất cả đă bị lũ lang thang nầy
tiêu diệt sạch sẽ từ khi chúng c̣n đôi chút
sức lực. Giờ đây tôi làm ǵ với đám
“khách” không mời nầy đây ? Trời ơi là một
lon gạo ! Phân phối thế nào cho đỡ nguy hiểm
đây ? Tôi lại đang đuối lả, không c̣n
chút khí lực nào để ra oai cho có nổi chút đỉnh
tác dụng. Nhớ lại quá khứ, hàng chục lần
chó làm tôi sợ mất mật chứ chưa một lần
nào tôi làm chó sợ. T́nh h́nh trước mắt tôi có lẽ
cũng vậy. Tôi mà nhấc nồi cơm xuống th́
sự thể sẽ ra sao nhỉ ? Nhất định
là không nên mạo hiểm khi tự xét bản thân không
có khả năng…cắn lộn, nhất là khi cái
đói đă làm cho thú tính lũ gia súc vô chủ ấy
phát huy tối đa.
Suy nghĩ nát
nước tôi cũng t́m ra phương án tối
ưu : Tôi giở vung, dùng muỗng cào xới cho cơm
tơi hẳn ra rồi xúc một muỗng hắt ra cật
lực. Cơm tung tóe lên vạt cỏ khô cháy. Chó phải
thật kiên tŕ nhặt nhạnh tỉ mẩn từng
hạt rời. Muỗng cơm thứ nh́ cho vạt cỏ
thứ hai. Tôi mất bốn muỗng cả thảy.
Tôi làm việc thiện bằng thủ đoạn
độc ác. Có lẽ ít ai bắt chước kiểu
ấy của riêng tôi.
Cả tám con chó
hoang cùng thể hiện một ḥa khí hiếm có trong
đời chúng. Căn cứ vào t́nh h́nh, có vẻ chúng
quên mất mùi cơm của loài người cả mấy
năm rồi. Có một con ngước nh́n về phía
tôi như trách móc khiến tôi rờn rợn, không dám
nh́n lâu vào đôi mắt mệt mỏi phảng phất
vẻ oán trách của nó.
Bữa cơm cứu
sinh ấy giúp tôi lấy lại sức lực t́m
đường về quê để sống với gia
đ́nh, kết thúc chuỗi ngày du học nhiều khổ
ải.
Hơn hai chục
năm sau, tôi hỏi lại người bạn cũ
tên kẻ cung cấp lon gạo cứu sinh nọ. Anh ta
quên tiệt mọi chi tiết, không c̣n nhớ rơ lon gạo
ấy ở đâu ra. Rất có thể anh ta có nó bằng
cách không đáng nhớ cũng nên.
Giáo
Sư Ngô Văn Lại 吳文賴老師
Việt Nam,
Tháng 01, 2015
|