Đă bảo rằng nhớ “Nhớ
ǵ ghi nấy” mà không “nhớ” không “ghi” nổi chuyện
này trong đời đi dạy th́ rơ ràng trí nhớ và sức
ghi đă tỏ ra xộc xệch, sử dụng
chưa nhuần nhuyễn, khó thể
“đánh giá cao”. Nhưng câu chuyện này quá ư… tế
nhị, kể ra không khéo lại sinh điều nọ
tiếng kia không hay. Mà không kể th́ công cuộc Nhớ
và Ghi có vẻ như c̣n… khuyết tật. Thế nhưng suy cho cùng tôi
hoàn toàn chẳng có lư do ǵ để phải “đào sâu
chôn chặt” chuyện tế nhị này cả, v́ nếu
nhà giáo phải “ là tấm
gương sáng cho học sinh noi theo” th́ nữ sinh dù có
khùng tận mạng cũng chẳng đời nào lôi
tôi ra làm gương sáng, gương mờ ǵ hết trọi!
Vậy th́ việc ǵ tôi phải “giấu đầu”
cho “hở đuôi”? (Ai chẳng biết chuyện đời
này như chiếc mền nhỏ, khó mà che kín từ
đầu đến chân).
Chuyện xảy ra ở trường
Nữ Trung Học Nha Trang. Trinh với tôi vốn tốt
nghiệp cùng khóa, về dạy cùng trường, thuê
trọ cùng nhà, ăn cơm cùng quán, nhưng làm việc
trái giờ nhau nên rất hiếm khi có dịp chuyện
văn.
Ấy thế mà một hôm nọ,
Trinh đột nhiên về bảo tôi, giọng hí hửng,
đầy ắp vẻ bí mật:
-
Tao có chuyện này hay lắm? Có liên
quan đến mày. Nghe không?
Tôi đùa phách lối:
-
Chuyện liên quan đến tao th́
chuyện nào mà chả hay? C̣n phải coi mày kể kiếc
ra sao cái đă. Kể đi!
Trinh cười cười, kể:
-
Giờ ra chơi hôm nay, tao vừa
vào toa lét th́ một đám học tṛ xúm xít chận mất
lối ra. Tao toan xô cửa th́ nghe bên ngoài chúng nó chuyện
tṛ xầm x́ nhưng lại khá sôi nổi. Tao đành phải
cam tâm chịu nhốt. Một đứa hỏi nhỏ:
-
Nè, ông L. có … làm chuyện nớ không
vậy bay?
Có giọng háo hức ṭ ṃ:
-
Sao? Mày tính … mày tính… “làm
ǵ” với ổng thiệt hả?
-
X́! Bậy bạ! Tao hỏi thử
vậy thôi mà!
-
Tao nghĩ là không. Ổng hiền hiền
như vậy…
-
Không sao được? Tướng
ổng khỏe mạnh như vậy, ở đó mà hiền!
-
Hừm! Khỏe mạnh như vậy
chớ khỏe mạnh hơn nữa cũng phải
nhịn thôi. Có chết cũng phải ráng mà nhịn…
Có tiếng cười rinh rích:
-
Hừ! Tướng ổng dzẫy mà
nhịn hà? Tết Công gô! Tao không tin ổng nhịn nổi
lấy một đêm đâu! Tụi ḿnh phải điều
tra cho ra mới được. Vô lư quá!
Một giọng nghịch ngợm cất
lên:
-
Cần ǵ phải điều tra? Mày
cứ “thử” ổng là biết ngay!
Có tiếng khác reo lên:
-
Ừ ừ! Phải đó! Tướng
con này khỏe đâu thua ǵ ổng? Tao bảo đảm
chắc “thử” được. Báo cáo tỉ mỉ
nhé! Thôi, cứ vậy hỉ! Khỏi bàn lôi thôi nữa!
Cả bọn rú lên cười,
đấm lưng nhau thùm thụp. Một giọng khá
uy quyền:
-
Đừng bàn nhảm nữa! Gần
hết giờ chơi rồi. Mấy đứa bây báo
cáo ngay, mau lên! Đứa nào thấy ổng lảng vảng
các đường Mê Linh, Nguyễn Du, Yết Kiêu,
Phương Sài, th́ khai gấp ra kẻo hết hạn!
-
Nếu ổng lảng vảng lúc
hai ba giờ sáng th́ tao thấy sao được? Để
hỏi mấy đứa kia thử coi? Nhất định
phải có đứa bắt gặp quả tang chớ!
Một giọng khác đầy vẻ
tự tin:
-
Tao dám chắc là ổng không nhịn
… Cố điều tra đi!
Chợt một tiếng khác reo khẽ
sau chuỗi cười khúc
khích:
-
À hà hà! Tao đoán ra rồi bây ơi!
Nhất định là trúng phóc!
Cả bọn nhao nhao:
-
Đoán được rồi hả?
Nói nghe thử coi?
-
Mấy đường đó tụi
bây không thấy ổng, vậy th́ nhất định
là ổng đi hướng … Cầu Đá! Có vậy
mà không đứa nào nghĩ ra! Chắc chắn rồi!
Tiếp…
Trinh cười h́ h́. Thế là cả
hắn lẫn tôi “ở hiền gặp lành” nên chưa
ai bị bại lộ. Đúng là “phước chủ
may thầy” (nhưng “chủ” ở đây chỉ có thể
là… chủ chứa, c̣n “thầy” th́… c̣n lâu mới là thầy
thuốc!).
Trinh kể tiếp:
-
Nhờ chuông reo vào lớp tao mới
thoát ra được. Tụi nó mà biết tao bị quản
thúc trong toa lét về việc đó, chắc là rùm beng cả
trường như chơi!
Tôi hỏi:
-
Sao tụi nó lại không động
đến mày? Mầy có tự tiện “kiểm duyệt
bỏ” đoạn nào không vậy?
-
Chắc tụi nó thấy tướng
mạo tao không khỏe bằng mày nên không thèm bàn tới.
To xác lợi hại thực! Nhưng chúng nó kết luận
mày đi t́m hoa dưới Cầu Đá th́ ê chề
quá! Phải không? Tao chỉ thấy tội nghiệp
cho mày có mỗi chừng đó! Đau quá nhỉ? Cố
mà chịu đựng nhé! Ai bảo khỏe cho lắm
vào! H́ h́…!
Ngót chục năm trời trọ
chung, tôi chưa bao giờ thấy hắn trêu cợt vừa
dễ thương vừa dễ ghét đến thế!
Cầu Đá là bến cảng nhỏ.
Đám đàn em của Thúy Kiều, Đạm Tiên
lăn lóc chán chê ở mọi miền, bệnh bậy
bạ đầy người, cuối cùng thường
chọn bến tàu để gởi kiếp hoa tàn. Ở
đấy, rất sẵn đám thủy thủ viễn
dương thuộc mọi quốc tịch mọi màu
da mỗi lần lên bờ là nốc rượu say bí tỉ,
đứa này nghêu ngao, đứa kia ông ổng những
câu hát lộn xộn rồi sục sạo t́m gái. Đứa
nào cũng lờ đờ tê dại chẳng c̣n phân biệt
nổi nhà ngói nhà tranh.
Các cô học tṛ quí hóa nọ “đánh
giá” tôi thật là quá quắt! Thà là các cô cầm con dao
lưỡi dài đâm đại cho tôi một nhát lút
cán cho tôi giăy đành đạch, chết đứ
đừ tại chỗ, có khi c̣n dễ chịu
hơn cái lối đoán ṃ thắt họng đó!
Đúng là một lũ nhất quỷ nh́ ma … tôi hỏi:
-
Mầy có nhớ mặt đứa
nào không?
-
Chỉ toàn một mớ lưng
thôi. Có thấy mặt mũi ǵ đâu mà bảo nhớ?
H́nh như chúng nó cùng lớp Đệ nh́ nào đó.
Nếu chuyện không quá tế nhị,
chắc tôi phải cầm micrô rống thật to cho cả
tường vách cùng bạch đàn dương liễu
trong trường cũng đều nghe đủ:
Nè! Đừng có mà nói đểu
nghen! Thầy không phải vậy đâu nghen!… Ngheeen!… … Ngheeeen!… …
Giáo Sư Ngô Văn Lại 吳文赖老师
Việt Nam, Tháng 12, 2009
|