Kỳ thi nọ ở Huế, tôi làm
giám thị hành lang ở trung tâm Nguyễn Tri
Phương. Nơi đây có Lê Anh D, con
trai tỉnh trưởng sở tại dự thi. Các
giám thị x́ xào điều ấy như một tin tức
thời sự nóng bỏng đầy hấp dẫn.
Sáng hôm ấy, một xe cảnh sát hộ
tống chiếc xe nhà đến sân trung tâm thi. Hai cảnh
sát nhanh nhẹn nhảy khỏi xe, mở cửa cho “cậu
ấm” nọ ung dung rời xe.
Cậu ấm rảo bước vào
pḥng thi ở khu vực tôi phụ trách. Tôi gọi y là
“cậu ấm” nghe có hơi ép, v́ con quan đầu tỉnh
lẽ ra nên gọi là “công tử” mới đúng tầm.
Thế nhưng công tử thứ thiệt dù ở thời
nào cũng thường kéo theo một cái đuôi dài ngoằng
những kẻ lau hau “theo đóm ăn
tàn”, a dua xu nịnh, bày tṛ phá phách phố xá, bức hại
dân lành nầy nọ. Đằng này Lê Anh D … không gây tai
tiếng ǵ ở phố xá, mặt lạnh tanh, bước
đi lặng lẽ giữa hai viên cảnh sát rảo
bước cùng nhịp, khiến “cậu ấm” trông
có vẻ giống một tên trọng phạm nhiều
hơn.
Cậu ấm xử sự trong pḥng
thi phải nói là rất gương mẫu. Không x́ xào với
người ngồi cạnh gây rối trật tự,
không liếc ngang liếc dọc, không quay tới quay
lui. Năm trước y đă hỏng một keo,
năm nay thi lại nên y biểu lộ thái độ
thật nghiêm túc, tỏ ra có trách nhiệm với bản
thân và tôn trọng giám thị. Trông y khá căng thẳng
nhưng nhờ to xác bự con nên trông cũng ít tội
nghiệp.
Giữa buổi thi, ông bố mặc
thường phục giản dị, đi dọc hành
lang nh́n con ḿnh đang làm bài nhưng chân ông ta vẫn giữ
đều nhịp bước chứ không dừng lại.
Cậu ấm có lẽ nghe rơ tiếng giầy bước
nhanh của bố cùng đám tùy tùng nhưng vẫn
không hề nh́n ra cửa sổ. Tôi có dịp quan sát tỉ
mỉ quang cảnh ấy v́ từ lúc ba chiếc xe
hơi vào cổng, tôi trốn việc bắt tay quan lớn
(v́ vụng về, không khúm núm xun xoe đủ đô cho
hài ḷng quan) nên nhanh chân tót vào pḥng thi nọ, quay lưng
ra ngoài, ai muốn “ bắt lưng”
thay cho bắt tay th́ cứ việc!
Hôm cuộc thi và chấm thi kết
thúc, tôi bị trưng dụng vào ban cộng điểm,
t́nh cờ cộng đúng tờ điểm Lê Anh D …
Tôi gọi chủ khảo bảo nhỏ:
-
Anh ơi, thằng Lê Anh D … này là con
cưng của lăo Tỉnh trưởng đấy! Nó
thi có vẻ căng thẳng, tội nghiệp lắm.
Nghe nói năm ngoái đă hỏng một keo rồi. Lần
này nó thiếu đúng nửa điểm. Tôi nghĩ rằng
nó sẽ bỏ học, tấp theo loại “phá gia chi tử”
mất! Sẽ không thiếu ǵ hạng lưu manh thèm có
một đại ca đẹp trai, vạm vỡ, râu
quai nón ngang tàng như hắn.
Nói đến đây bổng dưng
ḷng trắc ẩn cộm lên, tôi bèn hạ giọng thật
nhỏ:
-
Anh để tôi chữa đại
nửa điểm môn Văn cho hắn gặp may nhé! (môn Văn hệ số 3 nên thực sự
hắn chỉ cần 0,17 điểm là đủ
đỗ. Một công tử mà có vẻ con nhà lành
như hắn là món quà quí của tạo hóa ban cho những
người dân thấp cổ bé miệng. Tính ra số
điểm hắn thiếu chưa đến nửa
phần trăm (0,5%) mà phải chịu hỏng thêm
năm thứ hai để rồi chua chát nh́n bao nhiêu
bè bạn dốt lười hơn ḿnh đă nghiễm
nhiên làm sinh viên Đại học. Chưa bao giờ mấy
tiếng “ học tài thi phận” làm nhói
ḷng tôi đến thế!)
Nghe tôi bảo vậy, anh ta xừng
lông mày la chói lói như bắt gặp hung phạm
đang gây án, khiến mọi cặp mắt trong pḥng
chằm chằm nh́n vào tôi:
-
Ông xúi tui ở tù hả? Đừng
giỡn nghe cha!
Tôi e rằng sự quan tâm quá đáng
của tôi rất có thể làm viên Chủ khảo nghi
là tôi tiếp tay cho một “c̣” nào đó. Tôi biết “Nhất
ngôn bất trúng, vạn ngôn vô dụng” nên không đeo
bám vào lời đề nghị vô lư ấy của ḿnh
nữa, đành buộc lương tâm phải nhắm
mắt ngủ yên, cấm rọ rạy v́ trắc ẩn.
Viên thư kư đánh máy kết quả
kỳ thi, nhận ra “cậu ấm” thiếu nửa
điểm oái ăm ấy nên mật báo về Nha Học
chánh Trung phần (nơi anh ta làm việc). Việc làm ấy
phi pháp nhưng hợp lư. Ông giám đốc Nha nọ (về
sau từ chức, sang Pháp lấy bằng Tiến sĩ
Toán rồi về làm Khoa trưởng ĐHSP Huế)
liền gọi điện hỏi Chủ khảo về
điểm thi của thí sinh nọ. Nhận được
kết quả, ông ta yêu cầu ngưng ngay việc
đánh máy, mời Chủ khảo lên Nha gấp để
hội ư. Chẳng rơ họ tranh căi với nhau ra sao mà
người nhân viên đánh máy nọ phải ngồi
trực cho muỗi Huế quấy rầy suốt từ
16 giờ đến 23 giờ, chốc chốc nhận
lệnh rồi lại nhận phản lệnh qua
điện thoại. Cuối cùng anh này mạnh dạn
tuyên bố là ḿnh chỉ tuân lệnh trên khi có văn bản
chính thức mà thôi.
Tôi biết khá rơ về tính nết của
hai ông. Ông nào cũng cương quyết đến
độ cực đoan, bất chấp hậu quả.
Người ta đồn rằng trong quá khứ, ông
giám đốc Nha nọ có lần cho vớt đến
30 điểm trong kỳ thi Trung học Đệ nhất
cấp (như tốt nghiệp cấp II ngày nay) chỉ
v́ người em vợ chưa cưới của ông
ta c̣n thiếu chừng ấy điểm (lần này
ông ta can thiệp nửa điểm, thật là chuyện…
nhỏ như vi khuẩn!)
C̣n ông Chủ khảo th́ tôi đă chứng
kiến trực tiếp cái tính ngang phè của ông. Khi
ông chỉ định tôi sung vào ban cộng điểm,
các giám khảo môn Toán cảm thấy bị xúc phạm
nên lên tiếng:
-
Hăy để giám khảo Toán cộng
điểm chớ!
Ông trề môi độp ngay để
bênh tôi:
-
Giám khảo Toán mà cộng ǵ! Cộng
điểm “pạc xên” cũng chưa xong nữa là!
Điểm pạc xên là điểm
trong từng phần bài thi. Thang điểm thi Toán
thường phân bố rộng nên khi cộng dồn lại
rất dễ sót, dễ nhầm. Đó là chuyện khá
b́nh thường nhưng ông tận dụng cốt
để dằn mặt đám giáo khảo Toán với
ngụ ư:
-
Đừng có mà lộn xộn! Các
ông cộng điểm một bài thi c̣n chưa xong, nói
chi là cộng điểm cả … pḥng thi?
Tính ông này như vậy mà chạm
vào tính ông kia th́ phải biết. Rốt cuộc Lê Anh
D… lại hỏng lần nữa.
Sáng hôm sau, tất cả xe cộ của
Nha và Tỉnh cấp cho Hội đồng giám khảo
đều bị thu hồi nhất loạt. Mọi việc
đi lại, ăn uống, đặt vé máy bay v.v…
đều dùng xích lô.
Cứ tưởng tṛ trả thù nhỏ
mọn chỉ chừng ấy là xong, nào ngờ gia
đ́nh quan đầu tỉnh tức tốc tiến
hành chuyến du lịch khuây khỏa cho cậu ấm nọ
khiến chúng tôi dở khóc dở cười khi chạm
trán họ ở sân bay. May mà họ đi chuyến Sài
G̣n, c̣n chúng tôi đáp máy bay khác đi Nha Trang và Cần
Thơ. Họ đợi ở pḥng VIP c̣n chúng tôi ở
pḥng … bá tánh. Thỉnh thoảng đôi bên va chạm nhau
bằng thị giác, mỗi bên đều có cái ǵ đó
để tự hào.
Giáo Sư Ngô Văn Lại 吳文赖老师
Việt Nam, Tháng 2, 2010
|