Dịch thơ :
CÔ ĐƠN
Có những buổi hoàng hôn trùm đỉnh
núi,
Bên gốc sồi, tôi buồn ngắm
bâng quơ,
Dưới chân tôi, cánh đồng rộng
xa mờ,
4. Với cảnh sắc thật
muôn phần sinh động.
Ở nơi nầy ḍng sông đang cuộn
sóng,
Lượn quanh co về chốn biệt
mù tăm,
Và nơi kia mặt hồ rộng âm thầm,
8. Khảm lên đó, ánh sao
đêm lấp lóe.
Các chỏm núi dưới trời chiều
lặng lẽ,
Tia nắng vàng thoi thóp phía trên cao,
Và chân trời bảng lảng trắng
phau phau,
12. Chị Hằng đă ngự
xe mây nhẹ lướt.
Từ thánh giá ngôi giáo đường
cao vút,
Tiếng chuông chiều buông theo gió ngân
nga,
Tiếng thiêng liêng ḥa muôn tiếng chiều
tà,
16. Khiến lữ khách tần
ngần dừng bước lại.
Cảnh vẫn đẹp nhưng ḷng
tôi tê tái,
Châu thân tôi đầy một nỗi hững
hờ,
Tôi cúi đầu, thấm thía phận
bơ vơ,
20. Nắng kẻ sống ấm
chi ḷng kẻ chết?
Tôi ngao ngán nh́n núi đồi trùng điệp,
Khắp bốn phương dù nam, bắc,
tây, đông.
Bao la thay là vũ trụ vô cùng!
24. Tôi nghĩ bụng :
"Chả nơi nào hạnh phúc".
Ôi vô nghĩa khi ḷng tôi tan nát,
Mặc đền đài, thung lũng,
mặc lều tranh;
Hỡi suối đồi yêu dấu!
Hỡi rừng xanh!
28. Hóa sa mạc khi một
người vắng bóng!
Thôi từ nay ta ôm niềm tuyệt vọng,
Mặt trời lên hay lặn có cần
chi!
Khung trời xanh hay nhuộm xám màu ch́,
32. Tôi cũng mặc, buông xuôi
theo ngày tháng.
Nếu gượng gạo cho qua ngày
đoạn tháng,
Chỉ thấy toàn những trống vắng
mà thôi,
Hết ước mơ, cả trời
đất hết rồi!
36. Và vũ trụ chả c̣n ǵ
đáng kể.
Nhưng có lẽ phía bên kia trần thế,
Nơi mặt trời c̣n chói lọi
hào quang.
Nếu thân tôi mà trút bỏ dễ dàng,
40. Th́ tôi cũng sẵn sàng,
không luyến tiếc.
Để t́m lại niềm yêu
thương tha thiết,
Để say sưa uống cạn suối
huyền mơ,
Và tâm trí miên man điều diễm tuyệt,
44. Mà trần gian không hề có
bao giờ!
Sao tôi chẳng theo B́nh minh giong ruổi
Đến bên em, huyền ảo của
ḷng tôi?
Cơi đất trích c̣n chi mà tiếc nuối?
48. Đối với tôi, giờ
xa lạ lắm rồi!
Khi chiếc lá ĺa rừng rơi nội
cỏ,
Gió chiều lên cuốn khỏi lũng
xa xôi,
Tấm thân này như chiếc lá mà thôi,
52.
Gió hỡi gió!
Cuốn giùm ta hỡi gió!
Thái Trọng Lai ( dịch )
Diễn giải
Bài dịch này thực
hiện lần đầu vào năm 1967 theo yêu cầu
của giáo sư Pháp văn Trần Phạm Hiếu (cử
nhân văn chương Sorbonne - Paris) nhằm hoàn thiện
bài giảng cho lớp 11C trường Nữ Trung học
Nha Trang. (Vài tuần sau, người dịch nhận
được bức thư nặc danh khá dài và khen ngợi
là “thầy dạy Văn lư tưởng”. Sau đó ngót
vài tháng, người dịch lại khám phá một chi
tiết thú vị: người viết thư nọ
chính là một nhân vật
quá ư quư hiếm vào thời điểm ấy, đó
là cụ cựu Thượng thư bộ Lễ của
triều Nguyễn - cụ Tôn Thất Tán - dưới
thời Phụ chính Tôn Thất Hân). Bức thư nặc
danh nọ giúp tôi hiểu ra rằng một khi đă nhận
của xă hội một sự tôn vinh nhất định,
th́ ngay đến việc khen chê dù là vặt vănh đi
nữa người ta cũng không thể nào tùy tiện
định đoạt công khai được mà phải
tuân giữ phong cách người quân tử là luôn luôn thấp
thỏm nơm nớp “như đi đến vực
sâu, như đi trên băng mỏng” (chiến chiến
căng căng như lâm thâm uyên, như lư bạc
băng – Khổng Tử).
Khi bài dịch này xuất
hiện trong Kỷ yếu Mười năm thành lập
trường Nữ Trung học Nha Trang (1961 - 1971) th́
nhân đêm văn nghệ mừng sự kiện ấy,
một khách mời là nhà
văn Vơ Hồng đă thân mật, choàng vai tôi dạo
bước dọc hành lang vắng của lầu 2, thủ
thỉ góp ư những bài tôi đăng trên Kỷ yếu
nọ khiến tôi cảm kích khôn tả. Có điều
anh lại tỏ ư tiếc là bài dịch kia có chỗ bị
trùng vần (ám chỉ câu 33). Ḷng khâm phục trong tôi
đă nhất thời đè bẹp ư muốn phản
biện, mặc dầu thâm tâm tôi rất tâm đắc
về sự trùng vần cần thiết nọ của
ḿnh, v́ đấy chính là dấu hiệu tỏ ra rằng
tôi đă biết vận dụng thi tứ của Nguyễn
Gia Thiều và Nguyễn Du:
…
Hoàng hôn thôi lại hôn hoàng,
Nguyệt hoa thôi lại thêm
buồn nguyệt hoa…
(Cung
óan ngâm khúc)
Và:
… Nay hoàng hôn đă, lại mai
hôn hoàng…
(Kiều)
( Tôi cho rằng không trùng không lặp th́ chẳng
làm sao tạo được cho người đọc
có ấn tượng về sự chán chường
ngán ngẩm của tâm lư người viết ).
Nhắc kỷ niệm
đi dạo ấy, tôi không hề có chủ tâm “trách muộn”
nhà văn khả kính nọ (nhà văn lớn rất thường
vấp những sai sót nhỏ - nhận định về
nhà văn Pháp Stendhal) mà chỉ tạo thuận tiện
cho sự cảm thụ của người đọc
hôm nay.
Giáo Sư Ngô Văn Lại
吳文赖老师 <photo>
Tháng 4, 2008
|