Phiên
âm:
ĐỘC DẠ KHIỂN HOÀI
B́nh
sinh tính tịch tự đam ngâm
Du biến
thiên nhai mỗi bất câm
Phế
lộc mỗi phi thường phủ bễ
Tiêu
đồng thùy thưởng độc luân tâm
Nhàn
đa trọc tửu tiêu ma dị
Khách cửu
danh sơn mộng mị thâm
Vị
tạ cô đăng cựu tương chiếu
Nhất
xuân nhân sự đáo như câm
Cao Bá Quát
*
Dịch
nghĩa:
ĐÊM VẮNG TIÊU KHIỂN BẰNG
KỂ LỂ NỔI NIỀM
Cả
đời tính ưa cô tịch lại đam mê ngâm vịnh,
Mỗi
việc không cấm nổi là dạo chơi khắp
chân trời.
Ngẫu
nhiên lục bồ sách cũ thường vỗ
đùi,
Ai
thưởng thức tiếng gỗ ngô đồng cháy
sém (1) chỉ bàn tâm sự. (2)
Rảnh
rỗi chén rượu chưa lọc cũng dễ làm
khuây khỏa (nỗi niềm),
Sống
lâu nơi đất khách, các núi nổi tiếng đă
in sâu vào mộng mị.
Cảm
tạ ngọn đèn lẻ loi soi nhau từ xưa,
Người
và việc một mùa xuân (nữa) lại đến
như lúc này. (3)
*
Dịch thơ:
Tính ưa tách lẻ, thích ngâm nga,
Chơi khắp chân trời, khó dứt ra.
Sách cũ bồ hư thường vỗ vế,
Đàn xưa gỗ sém ấm ḷng ta.
Ngày nhàn có rượu khuây ḷng dễ,
Đất khách danh sơn bám chẳng tha.
Hiu quạnh đèn xưa luôn chiếu rọi,
Một mùa xuân nữa lại về a?
Thái Trọng Lai 太重来 dịch
Nhà
Nghiên Cứu – Đà Nẵng, Việt Nam, 2008
Chú thích:
1. Gỗ ngô đồng cháy sém: Tiếng
lóng gọi cây đàn, do điển tích học giả
Thái Ung (133-192) đời Hán dùng tấm gỗ ngô đồng
cháy sém làm đàn, tạo tiếng trầm ấm hiếm
có.
2. Bàn tâm sự: Người
ta xác định rằng nghe tiếng đàn, khách thẩm
âm có thể nhận ra tiếng ḷng của người
chơi đàn (trường hợp của Chung Tử
Kỳ đối với Bá Nha) Cao Bá Quát ngụ ư rằng
ai đọc thơ ông sẽ hiểu tâm sự của
ông.
3. Lúc này: “Ư ngoài lời”
ở đây là đêm trừ tịch.
|