MỘT SỐ BÀI THƠ THU… XA XƯA…

MÀ BẠN ĐÃ ĐỌC QUA

 

 

 

 

 

TIẾNG THU

 

Em không nghe mùa thu,

Dưới trăng mờ thổn thức?

Em không nghe rạo rực,

Hình ảnh kẻ chinh phu,

Trong lòng người cô phụ?

Em không nghe rừng thu,

Lá thu kêu xào xạc;

Con nai vàng ngơ ngác,

Đạp trên lá vàng khô?

 

Lưu Trọng Lư

 

 

 

 

MUÀ THU NĂM NGOÁI

 

Trời không nắng cũng không mưa,

Chỉ hiu hiu rét cho vừa nhớ nhung.

Chiều buồn như mối sầu chung,

Lòng êm nghe thoảng tơ chùng chốn xa.

Đâu hình tàu chậm quên ga,

Bâng khuâng, gió nhớ về qua lá đầy.

Tôi đi lại mãi chốn này,

Sầu yêu nối nhịp với ngày tôi sang.

Dưới chân mỗi lối thu vàng,

Tình xa xăm lắm, tôi càng muốn yêu!

 

Hồ Dzếnh

 

Nhà thơ Hồ Dzếnh (đọc theo âm Quảng Đông cuả hai chữ Hồ Anh 胡英) tên thật là Hà Triệu Anh, sinh năm 1916, mang hai giòng máu Hoa – Việt.  Cha ông là Hà Kiến Huân, người Quảng Ðông, Trung Quốc sang Việt Nam định cư vào những năm cuối cùng của thế kỷ 19.   Mẹ ông là Đặng Thị Văn, một cô gái lái đò ngang trên sông Ghép, Thanh Hoá.

 

 

 

 

ĐÂY MUÀ THU TỚI

 

Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,

Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng.

Đây mùa thu tới mùa thu tới,

Với áo mơ phai dệt lá vàng.

 

Hơn một loài hoa đã rụng cành,

Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh.

Những luồng run rẩy rung rinh lá,

Đôi nhánh khô gầy sương mỏng manh.

 

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ,

Non xa khởi sự nhạt sương mờ.

Đã nghe rét mướt luồn trong gió,

Đã vắng người sang những chuyến đò.

 

Mây vẩn từng không, chim bay đi,

Khí trời u uất hận chia ly.

Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói,

Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì.

 

Xuân Diệu

 

 

 

 

THU

 

Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu.

Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì.

Hư vô bóng khói trên đầu hạnh;

Cành biếc run run chân ý nhi.

 

Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa,

Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà.

Buồn ở sông xanh nghe đã lại,

Mơ hồ trong một tiếng chim qua.

 

Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm,

Hây hây thục nữ mắt như thuyền;

Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu,

Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.

 

Xuân Diệu

 

 

 

 

Ý THU

 

Những chút hồ buồn trong lá rụng,

Bị nhàu ai tưởng dưới trăm chân.

Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng;

Chẳng hái mà hoa cũng hết dần.

 

Dưới gốc, nào đâu thấy xác ve,

Thế mà ve đã tắt theo hè.

Chắc rằng gió cũng đau thương chứ;

Gió vỡ ngoài kia ai có nghe?

 

Hôm nay tôi đã chết theo người

Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi;

Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ,

Cách xa chôn hết nhớ thương rồi.

 

Yêu vui xây dựng bởi nguôi quên.

Muốn bước trong đời, phải dậm trên;

Muôn tiếng kêu than thầm lẳng lặng.

Nhưng hoa có thể cứ lâu bền.

 

Ờ nhỉ ! Sao hoa lại phải rơi?

Đã xa, sao lại hứa yêu hoài?

Thực là dị quá - Mà tôi nữa!

Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phai?

 

Xuân Diệu

 

 

 

 

 

THU RỪNG

 

Bỗng dưng buồn bã không gian,

Mây bay lũng thấp giăng màn âm u.

Nai cao gót lẫn trong mù,

Xuống rừng nẻo thuộc nhìn thu mới về.

Sắc trời trôi nhạt dưới khe;

Chim đi, lá rụng, cành nghe lạnh lùng.

Sầu thu lên vút, song song,

Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu.

Non xanh ngây cả buồn chiều,

Nhân gian e cũng tiêu điều dưới kia.

 

Huy Cận

 

 

 

 

CUỐI THU

 

Lụa trời ai dệt với ai căng,

Ai thả chim bay đến Quảng Hàn,

Và ai gánh máu đi trên tuyết,

Mảnh áo da cừu ngắm nở nang.

 

Mây vẽ hằng hà sa số lệ,

Là nguồn ly biệt giữa cô đơn.

Sao không tô điểm nên sương khói,

Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn.

 

Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ,

Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ.

Cây gì mảnh khảnh run cầm cập,

Điềm báo thu vàng gầy xác xơ.

 

Thu héo nấc thành những tiếng khô,

Một vì sao lạ mọc phương mô?

Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ?

Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ?

 

Hàn Mạc Tử

 

 

 

 

THU ĐIẾU

 

Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,

Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.

Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,

Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.

Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,

Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.

Tựa gối, buông cần lâu chẳng được,

Cá đâu đớp động dưới chân bèo.

 

Nguyễn Khuyến

 

 

 

 

THU ẨM

 

Năm gian nhà cỏ thấp le te,

Ngõ tối đêm sâu đóm lập loè.

Lưng giậu phất phơ màu khói nhạt,

Làn ao lóng lánh bóng trăng loe.

Da trời ai nhuộm mà xanh ngắt?

Mắt lão không vầy cũng đỏ hoe.

Rượu tiếng rằng hay, hay chả mấy.

Độ năm ba chén đã say nhè.

 

Nguyễn Khuyến

 

 

 

 

THU VỊNH

 

Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao,

Cần trúc lơ phơ gió hắt hiu.

Nước biếc trông như tầng khói phủ,

Song thưa để mặc bóng trăng vào.

Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái,

Một tiếng trên không ngỗng nước nào?

Nhân hứng cũng vừa toan cất bút,

Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào.

 

Nguyễn Khuyến

 

 

 

 

 

 

 

 

*  *

 

 

 

 

 

 

 

 

*** 投稿電郵請寄 ***

Bài vở & hình ảnh xin gởi về Ban Phụ Trách KHAIMINH.ORG

 

VanNgheGiaiTri@KhaiMinh.org

 

 

 

啓明网站  |  Copyright ©  2004 - Present   KHAIMINH.ORG  |  Website Disclaimer